Thế nhưng tình hình trước mắt, Trịnh Hiếu Phong dường như nhớ mãi không quên Lâm Ngọc An.
Lúc đỡ Lâm Ngọc An lên, con mắt Trịnh Hiếu Phong lóe lên ánh sáng xanh, phần khát vọng ấy Trương Lan Phương đương nhiên nhìn ra được.
Xong rồi, xong rồi, cậu cả Phong tìm về rồi, lần này rắc rối to.
Trong lòng Trương Lan Phượng thầm kêu không ổn, nhưng bà ta cũng không dám thể hiện ra, đành phải ngượng ngùng cười nói: “Cậu cả Phong, thật ra cậu nên chết tâm đi, Ngọc An đã mang thai, có con của Hoàng Thiên, cho nên cậu và Ngọc An không có khả năng đâu.”
Câu nói này thực sự như sấm rền, khiến đầu óc Trịnh Hiểu Phong trực tiếp vang ong ong.
Làm việc chăm chỉ ở Châu Phi gần một năm, đứa trẻ này không đêm nào không nhớ thương Lâm Ngọc An, vẻ đẹp và thân hình của Lâm Ngọc An khiến Hiếu Phong thèm muốn đến phát điện.
Có thể nói đời này nếu không chiếm được Lâm Ngọc An thì Trịnh Hiểu Phong cũng chết không nhắm mắt.
Mặc dù bây giờ anh ta vốn đã bị phế, nhưng bản tính đàn ông lại không thể thay đổi, cậu ta vẫn ưa thích người đẹp.
Nghe nói Lâm Ngọc An có con của Hoàng Thiên xong, còn là thai long phượng, hàm răng Trịnh Hiểu Phong xém chút chua xót, vô cùng ao ước ghen tị.
“Dì nói gì? Đây là sự thật sao?”
Trịnh Hiếu Phong hung dữ nhìn chằm chằm Trương Lan Phượng, rất hy vọng tất cả những lời Trương Lan Phượng nói đều là giả.
Trương Lan Phượng cũng không thèm đếm xỉa, bà ta cảm thấy nhất định phải khiến Trịnh Hiếu Phong hoàn toàn hết hy vọng, nếu không việc này coi như uổng phí.
“Cậu cả Phong, tôi làm sao có thể gạt cậu? Cậu rời thành phố Bắc Ninh lâu như vậy, thay đổi rất lớn, dì không lừa cậu, Ngọc An nó thật sự mang thai, qua mấy ngày nữa sẽ sinh."
Trương Lan Phượng khẩn trương nói với Trịnh Hiểu Phong.
"A a a!!!"
Trịnh Hiếu Phong ôm đầu, giống như nổi cơn đơn, điên cuồng rống lên.
Hù dọa Trương Lan Phượng đến nỗi xém chút nữa ngã xuống đất, bởi vì bà ta phát hiện lúc này Trịnh Hiếu Phong thật sự đáng SỢ, quả thực đã phát điên rồi.
Trịnh Hải cũng giật nảy mình, ông ta tranh thủ thời gian giữ chặt tay Trịnh Hiếu Phong: "Con trai, con bình tĩnh một chút, đừng tức giận đến hỏng người"
“Cha bảo con tỉnh táo thế nào, cha, người con gái con thích có con với người khác, còn là kẻ thù Hoàng Thiên của con”
Vẻ mặt Trịnh Hiếu Phong vô cùng tủi thân, hét lên với Tiền Hải.
Trịnh Hải đương nhiên cũng hận Hoàng Thiên thấu xương, ông ta nằm mơ cũng muốn xử lý Hoàng Thiên.
Đặng Kim Du bị giết ở Châu Phi, Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong được lợi đào ra được mỏ vàng.
Bọn họ ngay lập tức nghĩ cách trở về nước, tìm Hoàng Thiên tính số.
Lúc đầu Trịnh Hải tưởng Trương Lan Phượng sẽ giống như trước, ủng hộ Trịnh Hiếu Phong và Lâm Ngọc An bên nhau, nhưng không ngờ thái độ Trương Lan Phượng thay đổi lớn như thế, vậy mà khuyên Trịnh Hiếu Phong thu tay lại.
“Con đừng đau khổ, Hoàng Thiên, cậu ta chết chắc rồi.”
Trịnh Hải cắn răng hung dữ nói.
Trương Lan Phượng bị hù dọa đến nỗi không dám lên tiếng, đứng một bên mà đầu óc trống rỗng.
“Bà Phượng, tình huống con trai tôi bà cũng thấy, nếu nó không chiếm được con gái bà thì sẽ phát điên” “Bây giờ tôi cho bà một cơ hội, lập tức gọi điện cho con gái ngoan của bà, bảo cô ta tới đây gặp mặt Hiếu Phong một lần” “Nếu không thì hừ, bà nên cân nhắc một chút xem tôi có thể tha cho bà hay không? Trịnh Hải hung dữ uy hiếp Trương Lan Phượng, bây giờ ông ta chỉ muốn để Trịnh Hiếu Phong bình tĩnh trở lại.
Quả nhiên lời này vừa nói ra khỏi miệng, Trịnh Hiểu Phong không phát điện nữa, thậm chí trên mặt còn có chút vui vẻ.
Hai cha con cùng nhìn Trương Lan Phượng, chờ Trương Lan Phượng cho câu trả lời chắc chắn.
Đầu óc Trương Lan Phượng ong ong, tay cũng không nhấc lên nổi.
Bà ta cũng nhìn ra lần này cha con Trịnh Hải trở về sẽ không có lòng tốt.
Chuyện này nếu gọi Lâm Ngọc An đến, Trịnh Hiếu Phong còn không giống như con sói ăn sạch Lâm Ngọc An sao? Nghĩ đến đây, Trương Lan Phượng do dự, nửa ngày không tỏ thái độ gì.
“Đang hỏi bà đấy, bà giả vờ câm điếc gì?”
Trịnh Hải không kiên nhẫn, lớn tiếng quát Trương Lan Phượng.
“Vâng vâng vâng, tôi.”
“Bốp!”
Trịnh Hải không nói hai lời, tát một phát vào mặt Trương Lan Phượng: “Bà cà lăm cái gì? Lập tức gọi điện, nếu không bây giờ tôi chơi chết bà”
Trịnh Hải nói xong lấy ra một con dao găm sắc bén, kè lên cổ Trương Lan Phượng.
“Rào rào rào..”
Trương Lan Phượng từ từ tè ra quần, lần đầu tiên bà ta đi tiểu ra quần.
Đúng lúc này, cửa mở, một bóng hình xinh đẹp tiến vào phòng khách.
"Mẹ, khách tới nhà sao?”.
Lâm Huỳnh Mai vừa cởi giày vừa không ngẩng đầu hỏi một câu.
“Huỳnh Mai, chạy mau lên”
Trương Lan Phượng quát to.
"A!"
Lâm Huỳnh Mai hoảng sợ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Hải dùng dao kề cổ Trương Lan Phượng, mà Trịnh Hiểu Phong đứng ở đó nhìn chằm chằm cô ta.
Trong chốc lát cô ta đã nhận ra hai người kia, vừa giật mình vừa sợ hãi, cô ta đứng đực ở đó.
“Chạy? Ha ha, nếu cô dám chạy thì mẹ cô lập tức mất mạng”
Trịnh Hải cười ha ha, cảnh cáo Lâm Huỳnh Mai.
“Huỳnh Mai, sao vậy, trong phòng sao hỗn loạn như thế?”
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói của phụ nữ, ngay sau đó hai người nam nữ trẻ tuổi đi vào.
Chính là Trần Giang và Trương Vĩ.
Trần Giang và Trương Vĩ vẫn luôn mâu thuẫn với Lâm Ngọc An, nhưng quan hệ vẫn khá tốt với Lâm Huỳnh Mai.
Hôm nay Lâm Huỳnh Mai đi dạo phố với Trần Giang và Trương Vĩ, còn mua không ít đồ ăn, chuẩn bị ăn cơm trưa trong nhà.
Nhưng nào ngờ gặp phải chuyện này? Trần Giang và Trương Vĩ Nhìn tình huống này thì hai người cũng sợ hãi đến ngày người.
"Đi vào hết cho tôi, đóng chặt cửa lại”
Trịnh Hiếu Phong quát lên với Trần Giang và Trương Vĩ.
“Nhanh đóng cửa đi, nghe lời anh ta.”
Lâm Huỳnh Mai vừa khuyên Trần Giang và Trương Vĩ vừa đóng cửa lại, cô ta cũng không dám lấy tính mạng của Trương Lan Phượng ra đùa.
"Cậu cả Phong, thật sự là cậu sao?”
Trần Giang nhận ra Trịnh Hiếu Phong, khẳng trưởng nói.
"Ha ha, đây không phải chị Giang sao? Chị khỏe không?”
Trịnh Hiểu Phong cười lạnh, tham lam ngắm cơ thể Trần Giang thêm vài lần.
Ở Châu Phi lâu như vậy, Trịnh Hiếu Phong nhìn thấy người đẹp tựa như con ruồi đổ máu.
“Tôi rất khỏe, cậu cả Phong, gần đây cậu cũng tốt chứ?”
Trần Giang cười miễn cưỡng, dáng vẻ giống hệt Trịnh Hiếu Phong.
“Mẹ nó tôi không tốt”
Trịnh Hiểu Phong lại bị đâm một nhát, cảm xúc lại sắp mất khống chế.
Hù dọa Trần Giang đến nỗi giật mình, nhìn Trương Vĩ xem, bây giờ cô ta gửi gắm tất cả hy vọng vào trên người Trương Vĩ.
Dù sao Trương Vĩ là đàn ông, lúc này toàn trông cậy vào Trương Vĩ.
"Cậu cả Phong, cậu bình tĩnh một chút, là ai có lỗi với cậu, cô tìm anh ta tính sổ là được, việc không liên quan tới bọn tôi”
Trương Vĩ liên tục khoát tay với Trịnh Hiểu Phong mà khuyên nhủ.
“Hừ, anh nói không sai, lần này tôi trở về chính là muốn tìm Hoàng Thiên tính sổ, không liên quan gì nhiều tới hai người”
Trịnh Hiếu Phong khẽ nói.
“Chuyện này phải đó, chúng tôi cũng không phải người ngoài, bảo cha cậu bỏ dao xuống trước, chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện, có được không?"
Dáng vẻ Trần Giang tựa như có chuyện nghiêm túc, anh ta khuyên Trịnh Hiếu Phong.
Trái tim Trịnh Hiểu Phong có hơi rung động, anh ta biết Trần Giang và Trương Vĩ vẫn luôn có mâu thuẫn với Hoàng Thiên, hắn có thể lôi kéo.
“Cha, nếu không cha thả dì Phượng ra trước đi, giống như Trần Giang nói vậy, chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện.”
Trịnh Hiếu Phong nói với Trịnh Hải.
“Sao nào, đau lòng cho em rể của chị?"
Trịnh Hiếu Phong trừng mắt nhìn Trần Giang.
.