Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 830: Đá Vào Cục Đá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngô Địch vẫn luôn xem thường Phương Thạch Đức, điều này sớm đã khiến cho Phương Thạch Đức không thể nhịn được nữa.

Hôm nay thì lại càng quá đáng, ở ngay trước mặt bao nhiêu người như thế, Ngô Địch không để lại một chút đường lui nào cho Phương Thạch Đức, cực kỳ khinh thường Phương Thạch Đức.

Tốt xấu gì thì Phường Thạch Đức cũng là viện trưởng của bệnh viện nhân dân, lại lớn tuổi như vậy, ông ta rất cần thể diện.

“Chủ nhiệm Địch, cậu nói vậy là không đúng rồi! Trẻ tuổi thì làm sao? Chỉ cần có bản lĩnh là được.”
Phương Thạch Đức đáp trả.

Ngô Địch vừa nghe vậy, liền cười ha ha, nói: “Có bản lĩnh hay không, đều là do ông nói, tôi thì không tin, một đứa nhóc miệng còn hội sữa như này, có thể có bản lĩnh nổi trội gì chứ?”
Ngô Địch đối đầu với Phương Thạch Đức như vậy, tất cả các bác sĩ giáo sư ở bên cạnh đều ngạc nhiên, họ cũng biết, thằng nhãi Ngô Địch này, hôm nay đúng là nổi cơn thịnh nộ rồi.

Mặc dù bình thường Ngô Địch cũng ngang ngược cậy thế nạt người, nhưng vẫn khá là khách sáo với Phương Thạch Đức, vì dù sao cũng là cấp trên của thằng nhãi này.


Thế nhưng hôm nay không như vậy.

Ngô Địch thực sự muốn làm phó viện trưởng, mọi người trong viện đều biết chuyện này, nếu không làm được, Ngô Địch sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, thằng nhãi này đương nhiên sẽ phải chó cùng đường quay lại cân?
“Dựa vào việc làm ăn đang phất lên của cha anh ta ở tỉnh, thằng nhãi này thậm chí còn không biết tên họ của bản thân là gì nữa rồi”
“Đúng vậy, dù sao thì nói chuyện kiểu này với viện trưởng Thạch, thật không ra thể thống gì?
“Viện trưởng Thạch lớn tuổi như vậy, Ngô Địch cũng quá là không biết cách tôn trọng người khác” “Nói nhỏ thôi, không dễ chọc vào thằng nhãi này, đừng để anh ta nghe thấy." Một số bác sĩ xì xào bàn tán, đều rất là không hài lòng với Ngô Địch, nhưng lại không dám đứng ra lên tiếng.

Phan Thanh Linh cũng không ngờ sẽ lòi ra người này, nghe giọng điệu là rất ấm ức chuyện cô sắp làm phó viện trưởng.

Liên tục nhìn chằm chằm vào Ngô Địch này, Phan Thanh Linh cũng đã nhận ra, người được gọi là chủ nhiệm Địch này có lại lịch không nhỏ, ngay đến cả viện trưởng Thạch còn không dám làm gì anh ta.

“Sao không nói nữa? Hừ, có quỷ mới biết được giữa các người có giao dịch bẩn thỉu gì! Có phải là nhìn thấy ngoại hình xinh đẹp của cô ta, nên ông động lòng? Hoặc là nhà cô ta có tiền, đút tiền cho ông rồi?”
Ngô Địch càng nói càng khó nghe, trực tiếp hỏi chất vấn Phương Thạch Đức.

Khiến cho Phương Thạch Đức tức giận tới nỗi, râu vểnh hết lên.

Lại còn nói tác phong sống của ông ta có vấn đề, chuyện này được sao? "Ngô Địch! Thằng nhãi nhà cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi!” Phương Thạch Đức cũng không để tâm tới thân phận của mình nữa, quát lên với Ngô Địch.

“Ha ha, nói trúng chỗ đau của ông rồi? Già rụng bã ra rồi, họng còn to như vậy, tinh lực khá tràn trề đấy!”.

Ngô Địch châm biếm Phương Thạch Đức, không đợi Phương Thạch Đức nói gì, thằng nhãi này đến trước mặt Phan Thanh Linh, cười hị hị nói: "Em gái nhỏ, cô khá là có mưu đồ đấy.

Cô tưởng rằng ở bên cạnh viện trưởng Thạch, thì cô có thể lên chức sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào, nhà tôi có người làm trong hệ thống chữa bệnh của tỉnh, cô đừng mong được như ý”
“Anh nói bậy bạ gì đấy?” Phan Thanh Linh cũng rất tức giận, Ngô Địch này đúng là đầy cứt trong miệng, làm gì có chuyện này chứ?
“Không lẽ tôi nói sai sao? Nhìn cô thuần khiết như vậy, thực ra đã vô cùng thối nát”
Ngô Địch lạnh lùng cười ha ha, hèn hạ nhìn Phan Thanh Linh nói.

"Bộp!"
Ngay đúng lúc này, Lê Tuyết Ngưng vẫn chưa hề lên tiếng, ngồi trên xe lăn tát mạnh Ngô Địch một cái cái tát.


Chiều cao một mét bảy, cánh tay cũng dài, mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng Lê Tuyết Ngưng vẫn tát được Ngô Địch.

Ngô Địch bị tát đến hoang mang, anh ta ngàn lần không ngờ được lại có người dám đánh anh ta.

Ở bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh, anh ta vẫn luôn ngang ngược, ai dám chống đối anh ta? Ngay cả viện trưởng còn
phải nhịn anh ta cha phần.

Nhìn Lê Tuyết Ngưng ngồi trên xe lăn, Ngô Địch vừa định nổi cơn giận, đột nhiên lại phát hiện ra, cô gái ngồi trên xe lăn này rất đẹp.

Người này rất có khí chất, bộ dạng tức giận kia, lại càng đẹp.

Cơn giận lập tức biến mất, Ngô Địch cười tít mắt nhìn Lê Tuyết Ngưng nói: “Người đẹp, cô đang ra mặt giúp cô ta sao? Hai người có quan hệ gì, sao người nào người nấy đều đẹp vậy?”.

"Câm cái mồm thối của anh lại! Anh có người trong tỉnh đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh có người gì cũng không có tác dụng, anh không lên được chức phó viện trưởng này đầu, cần đức không có đức cần tải không có tài, anh dựa vào cái gì mà làm phó viện trưởng?”
Lê Tuyết Ngưng trách mắng Ngô Địch.

Người đẹp này đúng thật là rất lợi hại, vài câu nói, đã khiến cho Ngô Địch nổi giận.

Ngô Địch nhìn Lê Tuyết Ngưng, mặc dù người đẹp này rất xinh đẹp, nhưng nổi giận với anh ta ngay trước mặt mọi người như này, anh ta cũng tức giận.

“Tôi không có đức không có tài? Ha ha, nhưng tôi chân tay đầy đủ, đâu có giống cô, cả đời ngồi trên xe lăn, thật đáng buồn”
Ngô Địch nói rất bực mình.

Câu nói này thật là tổn thương người khác, chửi người còn vạch ra khuyết điểm, đây chính là đang vạch ra vết sẹo trong lòng Lê Tuyết Ngưng.

Điều cô ta lo lắng nhất chính là vĩnh viễn không thể đứng dậy được, nếu như vậy, sống chính là một loại đau khổ.


Thế mà Ngô Địch còn lấy chuyện này ra để chế giễu cô ta ngay trước mặt mọi người, sao cô ta có thể chịu đựng được?
“Anh!"
"Anh cái gì? Ha ha, miệng lưỡi sắc bén, lúc nói tôi thì nên nghĩ đến hậu quả? Ngô Địch lạnh lùng cười ha ha, cố ý khiển Lê Tuyết Ngưng tức giận.

“Đủ rồi! Chủ nhiệm Địch đúng không, đạo đức này của anh, cũng xứng làm một chủ nhiệm khoa sao? Phan Thanh Linh tức giận nhìn Ngô Địch, cô đã bị thẳng rác rưởi này làm cho phát cáu.

Da mặt Ngô Địch không phải dày bình thường, anh ta còn không thèm quan tâm nhiều đến vậy, bây giờ anh ta chỉ cần được làm cho hả giận.

“Cô cũng câm mồm cho tôi đi, tôi nói cho đứa ranh cô biết, bất kể là cô dụ dỗ viện trưởng Thạch như thế nào, cô đừng mong làm được phó viện trưởng, có Ngô Địch tôi ở đây, cô nghĩ cũng đừng có nghĩ tới!”
Ngô Địch chỉ vào Phan Thanh Linh quát lớn.

“Thật không ra thể thống gì! Ngô Địch, tôi cảnh cáo cậu, lập tức rời khỏi chỗ này! Cậu biết cô gái này là ai không?”
Phương Thạch Đức tức giận nói, chỉ vào Lê Tuyết Ngưng đang ngồi trên xe lăn, hỏi Ngô Địch.

Ngô Địch chả để ai vào trong mắt, anh ta đã quen vênh váo rồi, đâu có quan tâm Lê Tuyết Ngưng là ai.

“Muốn là ai thì làm! Người quang minh chính đại không nói vòng vo, hôm nay ai dám cướp vị trí phó viện trưởng với tôi, tôi sẽ không khách sáo với người đó!”
Ngô Địch quát lên.

Sắc mặt Lê Chính Thành rất nghiêm túc, bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh là bệnh viện cấp dưới của tổng viện của tỉnh, ông ta là viện trưởng của tổng viện, sẽ không cho phép trong viện có nhân viên y tế như Ngô Địch.

“Xảy ra chuyện gì?”
.