Sau khi Hoàng Thiên dẫn Phan Thanh Linh đến bệnh viện thì Phương Đức Thạch đã dẫn đầu một đám chuyên gia và bác sĩ đứng ở ngoài cửa chờ đón.
Đây đã là sự chào đón ngoại lệ vô cùng cao quý đủ để thấy Phương Đức Thạch tán thành và coi trọng nhân tài của giới y học như thế nào.
"Cậu Thiên, ngài đã tới rồi."
Vẻ mặt Phương Đức Thạch tươi cười đi tới đón, sáng nay ông ta đã nghe Hà Vũ nói nên ông ta biết Hoàng Thiên họ Hoàng.
Sau khi chào hỏi Hoàng Thiên Phương Đức Thạch nhìn thì phát hiện ở bên cạnh Hoàng Thiên chỉ có một cô gái trẻ xinh đẹp chứ không còn ai khác.
Điều này làm cho Phương Đức Thạch rất là nghi ngờ, ông ta nghĩ thầm không phải ngài Chu đã đồng ý rằng hôm nay sẽ đưa nhân tài kia tới đây sao? Tại sao anh chỉ dẫn cô bạn gái nhỏ tới đây?
Theo như Phương Đức Thạch dự đoán thì người mà Hoàng Thiên dẫn đến ít nhất cũng phải năm mươi tuổi trở lên, thậm chí có thể là bảy tám chục tuổi, đó là bác sĩ đông y lão làng có kinh nghiệm y học vô cùng phong phú, hoặc là giáo sư chuyên gia ở các bệnh viện nổi tiếng đã nghỉ hưu.
Nếu không thì làm sao có thể điều chế ra thảo dược thần kỳ như vậy chứ?
"Cậu Thiên, sao ngài không dẫn nhân tài đó đến đây?"
Vẻ mặt Phương Đức Thạch tiếc nuối dò hỏi Hoàng Thiên.
"Tôi đã dẫn đến đây rồi"
Hoàng Thiên không nói nên lời, anh nghĩ thầm ánh mắt của viện trưởng Thạch không tốt sao? Một người sống sờ sờ như thế này mà cũng không nhìn thấy rõ sao?
"Ngài đã dẫn đến đây rồi sao? Người đó đang ở đâu?"
Phương Đức Thạch nhìn trải ngó phải rồi lại cẩn thận quan sát phía bên trong xe của Hoàng Thiên nhưng vẫn không tìm thấy người.
Lúc này Hoàng Thiên mới hiểu được Phương Đức Thạch không để ý tới Phan Thanh Linh.
"Viện trưởng Thạch đừng tìm nữa, người đó chính là cô gái này"
Hoàng Thiên chỉ về phía Phan Thanh Linh đang đứng ở bên cạnh nói với Phương Đức Thạch.
Phương Đức Thạch thật sự là được mở rộng tầm mắt, không chỉ có ông ta mà đám người ở phía sau cũng đều cực kỳ kinh ngạc.
Làm sao có thể là một cô gái trẻ như vậy chứ!
"Cậu Thiên, ngài không đùa tôi đấy chứ? Cô ấy, cô ấy còn trẻ như vậy..."
Phương Đức Thạch không dám tin nhìn Phan Thanh Linh rồi lại nhìn Hoàng Thiên.
"Trẻ tuổi thì sao chứ? Viện trưởng Thạch không tin sao?"
Hoàng Thiên cười thản nhiên.
"Không không không, cậu Thiên đừng hiểu lầm ý của tôi, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy quá ngạc nhiên mà thôi.
Mời, mời vào!"
Phương Đức Thạch nhiệt tình gọi Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh rồi dẫn họ đi vào phòng làm việc của viện trưởng.
Mặc dù ông ta cảm thấy Hoàng Thiên không giống như là đang đùa giỡn nhưng mà ông ta vẫn không tin tưởng lắm.
Cũng may là lập tức có thể nghiệm chứng bởi vì tối hôm qua ông ta đã thông báo cho tổng viện trưởng trên tỉnh thành để tổng viện trưởng đến xem người có tài này.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa đó chính là cháu gái của tổng viện trưởng vừa mới bị tai nạn xe cộ dẫn đến bị liệt nửa người làm cho tổng viện trưởng suýt nữa chết vì u sầu.
Phương Đức Thạch thân là cấp dưới nên vẫn luôn tìm kiếm hỏi thăm người có tài ở mọi nơi để cháu gái tổng viện trưởng mau chóng bình phục.
Tổng viện trưởng biết ở thành phố Bắc Ninh có một nhân tài về y học nên hôm nay đặc biệt chạy từ tỉnh thành tới, ông ấy còn đưa theo cháu gái yêu quý đến đây để thử vận may.
Đây cũng là nguyên nhân mà Phương Đức Thạch vô cùng kích động và hưng phấn, nếu như thật sự có thể giúp đỡ tổng viện trưởng giải quyết vấn đề này thì ông ta khẳng định sẽ được tổng viện trưởng khen ngợi, thậm chí có thể làm cho tổng viện trưởng nợ ông ta một ơn huệ lớn bằng trời.
Nhưng mà Phương Đức Thạch thầy Phan Thanh Linh cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi thì trong lòng thật sự là cảm thấy lện xuống thất thường không có nhịp điệu gì cả.
Nếu như lát nữa tổng viện trưởng đến đây không công mà về, vậy thì Phương Đức Thạch cũng quá mất mặt.
"Cậu Thiên, xin hỏi cô gái này tên gì?"
Phương Đức Thạch ân cần châm thuốc lá cho Hoàng Thiên rồi cười híp mắt hỏi.
Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh thầm nghĩ vẫn nên để cô ấy tự giới thiệu và nói chuyện với cấp trên tương lai thì hơn.
"Tôi tên là Phan Thanh Linh."
Phan Thanh Linh cũng không sợ, cô tự giới thiệu bản thân với Phương Đức Thạch và một đám bác sĩ giáo sư.
Phan Thanh Linh hào phóng, dáng dấp lại xinh đẹp nên Phường Đức Thạch có ấn tượng tốt về cô ấy.
Nhưng ấn tượng tốt là một chuyện, tín nhiệm lại là chuyện khác.
Còn trẻ như vậy liệu có được không vậy?
Trong lòng Phương Đức Thạch không chắc chắn, ông ta vừa nghĩ tới chuyện tổng viện trưởng sắp đến thì lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Cô Linh, xin hỏi thuốc ở trên chân bệnh nhân Hà Tuần Xương thật sự là do cô phổi chế sao?"
Phượng Đức Thạch không yên tâm hỏi, trên mặt nở nụ cười.
Lại còn là nụ cười ngượng ngùng, Phương Đức Thạch cũng cảm thấy ông ta hỏi như vậy thì hơi không lịch sự cho lắm.
Thế nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, ông ta chắc chắn phải xác định chuyện này là thật hay giả.
"Đúng vậy".
"Viện trưởng Thạch, nếu như ông không tin tôi thì tôi đưa cô ấy về là được rồi."
Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói.
.