Lúc này khắp người Hoàng Thiên toát ra một luồng khí ớn lạnh.
Đây chính là một loại phong thái được toát ra từ trên người anh, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, nhưng lại khiến cho người khác có thể cảm nhận được.
Loại không khí ớn lạnh này không phải do Hoàng Thiên dồn hết sức để tạo ra, mà ngay lúc này trên người anh và trong xương cốt của anh đã mang theo loại này.
Vương Quân ngôi trước mặt Hoàng Thiên, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đổi với Hoàng Thiên, Vương Quân vẫn rất sợ hãi, ông ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên, tôi với dòng họ Matsushima kia thật sự không có bất cứ quan hệ gì, xin cậu đừng hiểu nhầm.
”
Vương Quân cẩn thận nói với Hoàng Thiên, hết lần này đến lần khác liếc nhìn qua vẻ mặt của Hoàng Thiên, vì sợ sẽ là Hoàng Thiên nổi giận.
Hoàng Thiên cũng không hề dễ nổi giận như vậy, nhưng đương nhiên anh cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Vương Quân.
Quan sát sắc mặt, Hoàng Thiên có thể nhìn ra là Vương Quân đang nói dối.
Vương Quân cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với Hoàng Thiên.
“Phó tổng giám đốc sao? Vị trí đúng là không hề thấp.
”
.