Khương Lạp vốn cho rằng khí thế của mình sẽ chấn trụ được Hoàng Thiên.
Nào ngờ Hoàng Thiên không những không sợ ông ta, mà khí thế còn hơn cả ông ta.
Cùng Khương Lạp xông lên chính chính là Đường Chủ Cổ, ngoài ra còn có mấy thuộc hạ của Đường Chủ Cổ nữa.
Mục tiêu của Hoàng Thiên rất rõ ràng, anh không thèm nhìn những người khác mà chạy thẳng về phía Khương Lạp! “Hoàng Thiên, hôm nay ông đây lấy mạng mày!”
Khương Lạp hét lên một tiếng, cầm trường đao trong tay chém thẳng xuống đầu Hoàng Thiên.
Một đao kia vừa chuẩn xác vừa độc ác, Khương Lạp dùng hết sức lực để chém, hận không thể bổ Hoàng Thiên thành hai nửa.
Cơ thể Hoàng Thiên linh hoạt nghiêng người tránh một đao này, sau đó dùng chân phải đá về phía đầu Khương Lạp! “Bụp!”
“Á!”
Khương Lạp bị Hoàng Thiên đá một phát vào đầu, ông ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Nằm trên mặt đất, Khương Lạp cảm thấy chóng mặt, dù có cố gắng thế nào thì ông ta chũng không thể chịu nổi một đá này của Hoàng Thiên.
Đường Chủ Cổ mang theo mấy người xông về phía Hoàng Thiên, Tiêu Văn Hạ cũng mang theo mấy thuộc hạ bị thương nhẹ ngăn cản đám người Đường Chủ Cổ.
Cùng lúc đó Lã Việt dẫn theo Anh Phó cùng mười mấy người trợ thủ đắc lực xông lên phía trước chiến đấu với nhóm người Đường Chủ Cổ.
Trong sân nhà họ Khương đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn! Hơn một trăm người của hội Chó Hoang, lại thêm một hai trăm người mà Lã Việt mang đến, từ trong sân ra ngoài sân toàn là người! Mặc dù có rất nhiều người của hội Chó Hoang ở trong sân, nhưng chân chính có thể xông lên đánh nhau thì lại chẳng có bao nhiêu người, chỉ có những người ở phía trước mới có thể tiến đến gần Hoàng Thiên.
Khương Lạp hung ác nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, rống to.
Hoàng Thiên im lặng không nói gì, anh có thể nhìn ra được, cái tên Khương Lạp này ngông nghênh phách lối ở tỉnh thành đã thành quen! “Địa bàn của ông thì sao? Hôm nay Hoàng Thiên tôi còn muốn giết chết ông trên chính địa bàn của ông!”
.