“Cái gì mà cậu chủ này nọ, này bà già, hôm nay bà có tìm ai cũng không cứu nổi đâu!”
Người phụ nữ giàu có trừng mắt nhìn Trương Lan Phượng, sau đó xắn tay áo chuẩn bị ra tay.
Lâm Ngọc An lộ vẻ lo lắng, cô không thể cứ nhìn mẹ mình bị đánh, cô định lao vào giúp đỡ.
Hoàng Thiên đã theo dõi Lâm Ngọc An, và tất nhiên vợ anh phải được bảo vệ.
Anh ta nắm lấy Lâm Ngọc An.
“Tại sao lại kéo tôi?”
Lâm Ngọc An lo lắng nói.
“Hiện tại em xông lên để ăn đòn à?”
Hoàng Thiên nói.
“Vậy thì cũng không thể nhìn mẹ bị đánh được.”
“Đừng lo lắng, mẹ không sao đâu.”
Hoàng Thiên nói một cách bình tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm của Hoàng Thiên lúc này, Lâm Ngọc An rất kỳ quái, tại sao anh lại chắc chắn như vậy?
“Cậu chủ Trịnh, cậu mau đi ra đi, người đâu rồi?”
Trương Lan Phượng lo lắng đến mức chết đi sống lại, tìm kiếm Trịnh Hiếu Phong khắp nơi.
Trên thực tế, Trịnh Hiếu Phong đang ở trong đám đông, anh ta vốn dĩ lộ diện khoe mẽ với Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An.
Nhưng đối diện với Đinh Cường, thân phận cậu chủ Trịnh này của anh ta cũng phải có chút thể diện.
Nhưng khi nhìn thấy Đinh Cường dẫn theo bốn đàn em và đang phát điên vì tức giận, anh ta không dám tiến lên.
Nếu làm không tốt, Đinh Cường ngứa mắt, vậy chẳng phải sẽ xử luôn cả anh ta sao?
Xem xét những điều này, Trịnh Hiếu Phong không vội vàng tiến về phía trước vì hôm nay anh ta đã bị hành hạ đủ nhiều và không muốn bị đánh nữa.
Nhìn thấy Trương Lan Phượng sắp bị đánh, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Đinh Cường vang lên.
Khi anh bước đến bên cạnh và nghe điện thoại, sắc mặt của Đinh Cường biến sắc, hoảng hốt.
Chính là Lã Việt đã gọi điện cho ông ta.
“Bà già, bà còn gì để nói nữa không? Tôi cho bà một cơ hội nữa.
Bà đưa ba trăm triệu thì coi như xong, nếu không sẵn sàng đẹp mặt đi!”
Người phụ nữ trước mặt Trương Lan Phượng nói một cách hung ác.
Trương Lan Phượng làm sao có thể có ba trăm triệu cho cô ta? Lúc này bà thực sự vừa tức vừa lo, không còn cách nào.
“Hoàng Thiên, cậu chết rồi sao? Còn không mau tới giúp tôi Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và hét lên.
“Mẹ, mẹ không sao chứ.”
Hoàng Thiên cách đó không xa bình tĩnh nói.
Bởi vì anh vừa thấy, Đinh Cường đã nhận cuộc gọi rồi, tên này cho dù có to gan nhưng vẫn không dám đối mặt với Lã Việt.
Trương Lan Phượng tức giận đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ.
Nhóm dì xung quanh cũng thở dài, đều cảm thấy con rể của Trương Lan Phượng thật sự vô dụng, không đáng tin cậy.
Khi người phụ nữ thấy Trương Lan Phượng không chịu trả tiền, bà ta đưa tay ra và cào vào mặt Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng nhắm mắt lại, biết mình sắp bị hủy hoại nhan sắc rồi.
“Cậu chủ Trịnh, cậu chủ Trịnh!”
Trương Lan Phượng nhắm mắt và hét lên.
Cậu chủ Trịnh là hy vọng duy nhất của bà.
Trịnh Hiếu Phong thấy không thể không ra, đứng ở một bên giả vờ chết cũng không được.
Trong lúc tuyệt vọng, Trịnh Hiếu Phong đã phải căn răng bước tới, chưa kịp nói thì đã thấy Đinh Cường lao tới, năm lấy cổ tay người phụ nữ.
“Dừng lại, đừng cào!”
“Chồng, anh làm sao vậy?”
Người phụ nữ bối rối và nhìn Đinh Cường đầy nghi ngờ.
Bà ta thấy sắc mặt của Đinh Cường toát đầy mồ hôi lạnh, trên điện thoại Lã Việt lộ ra vẻ rất tức giận, chút thực lực này của ông ta đâu dám khiêu khích Lã Việt?
Đinh Cường mặc kệ vợ mình, lúc này mới cười nói với Trương Lan Phượng: “Chị cả, chúng ta đều sai cả rồi.
Chị đừng để trong lòng”
Sau khi nói xong, Đinh Cường nhìn bốn người đàn ông: “Các người vẫn không buông tha cho chị gái này sao?”
Bốn người vội vàng buông cánh tay Trương Lan Phượng, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Tất cả những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Trịnh Hiếu Phong, anh †a vừa bước tới, Đinh Cường đã dịu lại.
Điều này đã mang lại cho anh ta một niềm vui vỡ òa.
Xem ra cậu chủ đây vẫn còn thể diện, Đinh Cường lại sợ mình như vậy!
Trịnh Hiếu Phong rất tự hào về bản thân, đứng thẳng thắt lưng ở đó, cảm thấy lâng lâng hạnh phúc.
“Cậu chủ Trịnh, cậu đúng là quá giỏi.”
Trương Lan Phượng đột nhiên nhướng mày, nhìn về phía Trịnh Hiếu Phong, không biết nên cảm ơn như thế nào.
“Wa, quả nhiên cậu chủ Trịnh thể diện rất lớn.
“Đúng vậy, ngay khi cậu chủ Trịnh tiến tới, Đinh Cường lập tức thay đổi”
“Người ta giàu có lại còn trẻ, Đinh Cường không dám khiêu khích.”
Một số bà dì bắt đầu trò chuyện và tỏ ra ghen tị với Trịnh Hiếu Phong.
Đương nhiên, bọn họ không thể không nhìn Hoàng Thiên, trong mắt bọn họ, Hoàng Thiên và Trịnh Hiếu Phong đơn giản là không thể so sánh được, đúng là một trời một vực.
Trong lòng Trịnh Hiếu Phong lâng lâng vui sướng, lúc này, anh ta lắc đầu một cách đắc ý rồi nói với Trương Lan Phượng: “Dì à, dì không cần cảm ơn cháu, đây là việc cháu nên làm.”
Lâm Ngọc An nhìn Trịnh Hiếu Phong, mặc dù cô chưa bao giờ có ấn tượng tốt về Trịnh Hiếu Phong, nhưng chuyện hôm nay đúng là nhờ Trịnh Hiếu Phong.
Vì vậy ấn tượng của Lâm Ngọc An về Trịnh Hiếu Phong cũng thay đổi rất nhiều.
Khi Trương Lan Phượng nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong có thể diện lớn như vậy, trong lòng không sợ hãi cái gì.
Nhìn Đinh Cường, Trương Lan Phượng cong môi nói: “Đinh Cường, anh còn muốn để vợ anh cào mặt tôi nữa không?”
Đinh Cường sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng cười nói: “Chị nói gì vậy, em đâu dám?”
“Cô còn muốn tôi trả ba trăm triệu?”
Trương Lan Phượng ngẩng cổ, lạnh lùng nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy vậy thì tức giận, chồng của bà ta trâu bò như vậy, có thể thấy được Trương Lan Phượng chắc chắn là người không dễ chọc vào.
“Chị gái không cần phải trả một đồng, nếu chị vẫn tức giận thì cứ đánh em vài cái.”
Người phụ nữ xin lỗi Trương Lan Phượng với một nụ cười làm hòa trên khuôn mặt.
Trương Lan Phượng cảm thấy thật tự hào, trước sự chứng kiến của rất nhiều người quen, bà cảm thấy rất có thể diện!
“Hoàng Thiên, đến đây.”
Trương Lan Phượng tức giận gọi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên giật mình, không biết Trương Thiến Nguyệt định làm gì, đành phải bước tới.
“Mẹ.
Có chuyện gì.”
“Tôi nghĩ cậu nên tự giác một chút đi.
Nhìn cậu chủ Trịnh kia, rồi nhìn lại mình đi!
Cậu cho rằng cậu xứng với với Ngọc An nhà chúng ta sao?”
Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên hỏi.
“Mẹ, con không hiểu ý mẹ.”
Hoàng Thiên không còn cách nào khác là bối rối.
Bất lực lắc đầu.
“Khi về nhà tôi sẽ nói cậu sau, hừ.”
Trương Lan Phượng khịt mũi, bà ta cũng cảm thấy việc ép Hoàng Thiên ly hôn với Lâm Ngọc An bên ngoài sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Vì vậy, bà ta quyết định về nhà rồi nói tiếp.
Khi Trịnh Hiếu Phong nghe Trương Lan Phượng nói điều này, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Anh ta có thể nghe thấy rằng Trương Lan Phượng đã hạ quyết tâm thông qua vụ việc này để buộc Hoàng Thiên phải ra khỏi nhà họ Lâm!
Thế thì sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội này được?
“Chị gái, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây.”
Đinh Cường gật đầu và cúi đầu để hỏi ý kiến của Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng trong lòng mừng rỡ, vừa lòng liếc mắt nhìn Trịnh Hiếu Phong bên cạnh, cảm thấy bà có thể diện lớn như vậy là do Trịnh Hiếu Phong.
Sau khi nhìn Đinh Cường và vợ rời đi, Trương Lan Phượng xua tay: “Nhìn thái độ của hai người tốt nên tôi tha cho hai người lần này.
Nhưng hai người nên nhớ kỹ, cậu chủ Trịnh là con rể tương lai của tôi, các người không chọc nổi đâu? “
Trịnh Hiếu Phong nghe mà cực kỳ hài lòng.
Anh ta tin rằng Đinh Cường sợ anh ta nên mới rút lui như vậy.
“Tôi nói này Đinh Cường, từ bây giờ ông cẩn thận một chút cho tôi, cút!”
Để giả vờ mạnh mẽ trước mặt Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An, Trịnh Hiếu Phong vỗ nhẹ vào mặt Đinh Cường vào lúc này, trông như thể anh ta là kẻ bất khả chiến bại.
Vốn dĩ Hoàng Thiên khá tức giận, bởi vì Trịnh Hiếu Phong cướp công lao của anh, anh đột nhiên không thể giải thích được.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong đang tìm chết, Hoàng Thiên không nhịn được mà bật cười.
Đúng như dự đoán của Hoàng Thiên, Đinh Cường lập tức bị Trịnh Hiểu Phong làm cho tức giận!
“Mày chui từ xó nào ra vậy? Cậu chủ Trịnh đúng không, đ* m* mày chứt”
Đinh Cường giận dữ chửi Trịnh Hiếu Phong, sau đó giơ tay tát vào khuôn mặt vốn đã sưng vù của Trịnh Hiếu Phong bốn cái tát!
Có một cái tát vào mặt, bàn tay rất lớn của Đinh Cường quá mạnh khiến Trịnh Hiếu Phong ngất xỉu tại chỗ.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ.
Trương Lan Phượng cũng chết lặng, Đinh Cường không xin lỗi mình vì sợ cậu chủ Trịnh sao? Làm sao dám đánh cậu chủ Trịnh được?
“Đinh Cường, ông…ông dám đánh cậu chủ Trịnh sao?”
“Ha ha, cậu chủ Trịnh cái phân chó, nó thì là cái thá gì? Chị lớn, lúc trước tôi xin lỗi hoàn toàn là ý của anh Hoàng, chị phải nói cho anh Hoàng biết, đừng thù ghét tôi.”
Đinh Cường nhìn Trương Lan Phượng cười nói, sau đó vội vã đi cùng vợ và thuộc hạ của mình.
Sau khi nghe những lời của Đinh Cường trước khi rời đi, trái tim Lâm Ngọc An rung động dữ dội.
Anh Hoàng?
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên theo bản năng.
Trương Lan Phượng hoàn toàn sững sờ nhìn Trịnh Hiếu Phong đang ngất đi, bà ta biết mình nghĩ sai rồi, hóa ra Trịnh Hiếu Phong không là gì!
Sau một thời gian dài rắc rối, Đinh Cường đã nhận được chỉ thị từ anh Hoàng và xin lỗi, nhưng anh Hoàng là ai?
Trương Thiến Thiến khó hiểu, lúc này nhìn thấy Hoàng Thiên trước mặt, trong lòng đột nhiên nảy lên.
Chẳng lẽ anh Hoàng là Hoàng Thiên?
Nhưng điều này sao có thể xảy ra được?.