Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 260: Hóa Ra Là Gã Ta Đang Nói Xằng Nói Bậy!






Hoàng Thiên còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng “Bụp’ từ đầu dây bên kia, ngay sau đó là tiếng hét đầy sợ hãi của cô gái, cuối cùng là âm thanh cúp điện thoại.
Trong lòng Hoàng Thiên kêu lên hai tiếng “Lộp bộp”, đúng là đau hết cả đầu mài! Rốt cuộc là mọi người bị sao thế? Sóng gió này chưa xong thì bão táp khác lại nổi lên, không thể để cho người ta yên ổn được hai ngày sao?
Dù cuộc gọi vừa rồi chỉ chóng vánh thoáng qua nhưng Hoàng Thiên vẫn nhận ra giọng nữ trong điện thoại là ai, đó là giọng của Hoa Minh Ngọc, nhân viên tiếp tân của Công ty Nguyên Đạt.
Thực chất thì người nắm quyền Công ty Nguyên Đạt chính là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên đã mua lại công ty nhỏ này từ tay người khác, hoàn toàn đều vì Lâm Ngọc An.
Công ty xảy ra chuyện à, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Lòng Hoàng Thiên đã chán chường đến mức có thể mọc cả cỏ.

Tiếng thét chói tai vừa rồi của Hoa Minh Ngọc, và cả việc điện thoại bị cúp ngang ngay sau đó nữa, tất cả đã cho Hoàng Thiên biết tình hình hiện tại đang rất nghiêm trọng.
“Anh Thiên, có chuyện gì rồi sao?” Tiêu Tấn rất có kinh nghiệm, thấy vẻ mặt Hoàng Thiên chợt trở nên trầm trọng thì đã biết đã có chuyện không hay xảy ra.
“Đến chỗ này với tôi đi!” Hoàng Thiên khua tay về phía Tiêu Tấn rồi sải bước ra khỏi căn phòng sang trọng này.
Tiêu Tấn không hỏi gì, chỉ lập tức đi theo Hoàng Thiên ra ngoài.
Xuống tầng dưới, Tiêu Tấn gọi mười mấy tên đàn em đi theo, tổng cộng đi hết vài chiếc xe chạy ráo riết sau xe của Hoàng Thiên, chạy thẳng tới Công ty Nguyên Đạt.
Từ khi nhận được cuộc gọi từ Hoa Minh Ngọc cho đến lúc chạy tới Công ty Nguyên Đạt, Hoàng Thiên chỉ dùng không tới mười phút.
Trên đường đi, Hoàng Thiên cố gọi điện thoại cho Lâm Ngọc An nhưng bên kia lại không hề bắt máy, điều này làm cho Hoàng Thiên vô cùng sốt ruột.
Tại cửa ra vào của công ty không có lấy một bảo vệ nào, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Sau khi xuống xe, Hoàng Thiên dẫn bọn Tiêu Tấn chạy vào công ty.

Tại quầy lễ tân cũng cũng không có một ai, vắng ngắt.
Hoàng Thiên tiếp tục tiến vào trong, không được bao xa thì nghe thấy giọng nữ thỉnh thoảng sợ hãi kêu lên khiến người nghe cũng phải hốt hoảng theo.
Đi qua một ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy có người ở đằng trước.

Tâm hai mươi mấy gã đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang và cầm đoản côn bao vây mấy chục nhân viên của Công ty Nguyên Đạt vào giữa.

Các nhân viên đều ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu.
Các nhân viên đã bao giờ gặp phải cảnh này đâu? Hơn nữa nhân viên nữ lấy chiếm số lượng rất động, số ít nhân viên nam còn lại cũng không dám phản kháng, ai nấy đều ngồi co ro dưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoàng Thiên vô cùng bất ngờ, vì anh rất quen thuộc với đoản côn mà mấy tay mặc đồ đen này đang cầm trong tay.
Toàn bộ những người thuộc Hắc Phong Đường đều sử dụng loại vũ khí này! Chẳng lẽ chúng là người của Hắc Phong Đường ư?
Hoàng Thiên thầm nghĩ, anh cũng hoàn toàn sửng sốt.
Tiêu Tấn đang đứng bên cạnh thì thầm hỏi Hoàng Thiên: “Anh Thiên, mấy kẻ này nhìn quen quá.”
Hoàng Thiên thuận miệng nói: “Đúng vậy, hình như trước đây từng gặp bọn chúng.”
Anh cũng cảm giác như mình có quen biết với những kẻ mặc đồ đen và đeo khẩu trang này, đặc biệt là đoản côn trong tay bọn chúng, trông chúng chẳng khác gì người của Hắc Phong Đường.
Vì lo lắng cho an toàn của Lâm Ngọc An nên Hoàng Thiên không nói gì nữa, tìm Lâm Ngọc An đang ngồi đâu trong số những nhân viên kia.
“Khà khà, tìm vợ mày đấy à? Đừng mất công tìm làm gì, cô ta không ở đây đâu.” Nhưng vào lúc này, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi găn giọng cười mà đi ra khỏi đám người, đứng tại phía đối diện Hoàng Thiên.
“Là mày?” Hoàng Thiên nhìn người đàn ông với vẻ cực kì ngạc nhiên.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là thành viên của chi nhánh Hắc Phong Đường mà anh từng gặp ở nhà Cảnh Thiều Trung, Vũ Phương Đông.
Lúc ấy Vũ Phương Kỳ, anh của Vũ Phương Đông, vẫn đang ngồi trên bụng Cảnh Thiều Trung.

Trong cơn nóng giận, Hoàng Thiên đã đánh Vũ Phương Kỳ thành một gã tàn phế.

Còn Vũ Phương Đông này, Hoàng Thiên cũng không lơ là mà tha cho gã †a, cũng đánh gã ta một trận.
Sau đó Đinh Quang Anh xuất hiện, Hoàng Thiên cũng quên béng mất hai anh em Vũ Phương Kỳ và Vũ Phương Đồng, không ngờ bây giờ Vũ Phương Đông này lại dẫn một đống người mà chạy đến Công ty Nguyên Đạt kiếm chuyện như vậy!
“Không sai, là tao đây! Họ Hoàng kia, chắc mày cũng không ngờ Vũ Phương Đông tao đây lại kéo người tới chứ gì? Ha ha, vốn là tao định tối nay mới đánh chết mày, nhưng con ả lễ tân kia lại lén gọi điện thoại cho mày.” Trên khuôn mặt Vũ Phương Đông đầy vẻ đắc ý, gã ta gật gù nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn dáng vẻ vô sỉ gợi đòn này của Vũ Phương Đông, thật sự rất muốn tiến lên giết chết gã ta.

Nhưng Lâm Ngọc An vẫn chưa rõ còn sống hay đã chết, Hoàng Thiên cũng không muốn hành động lỗ mãng.

“Được lăm.

Mày cũng to gan lắm đấy nhỉ, vợ tao đâu?” Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Phương Đông với sắc mặt âm trầm.
Vũ Phương Đông hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói với Hoàng Thiên: “Xem ra mày thật sự rất thương con vợ mày! Thế thì dễ giải quyết rồi, vì vợ mày, chuyện gì mày cũng chịu làm nhỉ?”
“Mày có ý gì?”
“Ý gì cơ à? Ha ha, đánh anh tao thành một kẻ tàn tật, không những vậy mày còn đánh gãy cả Tổng đường chủ của bọn tao, mày cho rằng chỉ cần ngoảnh đầu đi là xong rồi à?”
Vẻ mặt Vũ Phương Đông bây giờ trong vô cùng độc ác, gã ta chỉ vào chỉ vào mặt đất, tiếp tục nói với Hoàng Thiên: “Bây giờ tao ra lệnh mày lập tức quỳ xuống dập đầu một trăm cái, cầu xin tao tha cho cái mạng chó của mày đi.

Nếu mày làm thì tao có thể xem xét chỉ đánh gãy tay chân mày thôi.”
Vũ Phương Đồng nói khoác mà không biết ngượng mồm, vẫn giữ nụ cười khẩy huênh hoang mà nhìn Hoàng Thiên, bày ra vẻ đã thắng chắc Hoàng Thiên rồi.
Hoàng Thiên không nói lấy một câu.
Càng ở trong tình huống nguy cấp, anh càng có thể giữ được sự bình tĩnh.

Nhưng Tiêu Tấn thì đã không nhịn nổi nữa, bắt đầu nổi điên lên!
“Anh Thiên, bây giờ tôi qua xử gã đây!”
Nói xong, Tiêu Tấn định xông về phía Vũ Phương Đông nhưng lại bị Hoàng Thiên cản về.

Trước khi thấy Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên không muốn ra tay mà chưa suy nghĩ.
“Trước hết cho tao thấy vợ tao trước đã, xong rồi thì nói sao cũng được.” Hoàng Thiên nói với Vũ Phương Đông.
Đôi mắt dữ tợn như sói của Vũ Phương Đông lóe lên một tia độc ác, gã ta nhìn Hoàng Thiên với vẻ khinh thường, nói: “Họ Hoàng kia, mày xem tao như con nít ba tuổi mà đùa giỡn đấy à? Mày có bản lĩnh thế nào thì tao cũng đã thấy rồi, phe tao có nhiều người hơn mày nhưng chắc gì đã là đối thủ của mày, nếu cho mày thấy vợ mày thì tao còn cái mạng nào không?”
Hoàng Thiên ép cơn giận dữ xuống.

Cái gã Vũ Phương Đông này đúng là xảo trá mài!
Đúng như Vũ Phương Đông đã nói, chỉ cần Hoàng Thiên thấy được Lâm Ngọc An thì anh sẽ thật sự rút súng ra ngay.
Nghĩ ngợi một lúc, Hoàng Thiên cho rằng Vũ Phương Đông không lớn gan như vậy, có khi sau lưng gã ta có người sai khiến cũng không chừng.
Nghĩ đến Tiêu Đông Mai đã trốn thoát trong lúc anh đang trừng trị Đinh Quang Anh, trong lòng Hoàng Thiên chấn động.
Chẳng lẽ kẻ đứng sau là Tiêu Đông Mai?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên nói với Vũ Phương Đông: “Tao chắc là mày không khôn đến mức nghĩ ra kế hoạch tới công ty của vợ tao mà đe dọa tao đâu nhỉ? Có phải là Tiêu Đông Mai đã bảo mày làm vậy không?”
Nghe vậy, sắc mặt Vũ Phương Đông hơi thay đổi.


Gã ta cũng không ngờ rằng mới đó mà Hoàng Thiên đã đoán ra được mọi chuyện như vậy, còn suy đoán được Tiêu Đông Mai là người đã chỉ đường cho anh ta luôn ư?
“Ha ha, đừng tự cho mình thông minh!” Vũ Phương Đông nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hoàng Thiên không hề quan tâm đến lời mạnh miệng này của gã ta.

Anh vừa nhìn nét mặt bây giờ của Vũ Phương Đông thì đã biết mình đoán không lầm, chắc chắn Tiêu Đông Mai là kẻ đứng sau lưng chuyện này.
“Nói đi, Tiêu Đông Mai cho mày bao nhiêu tiền, tao có thể trả cho mày gấp mười lần!”
Để đảm bảo vợ mình bình yên vô sự, Hoàng Thiên quyết định nhãn nhịn và dùng tiền để giải quyết Vũ Phương Đồng này.
Huống chỉ Vũ Phương Đông đối nghịch với anh đơn giản chỉ vì muốn báo thù cho Vũ Phương Kỳ.

Ngoài ra, còn một nguyên nhân quan trọng nhất là chắc chắn Tiêu Đông Mai đã hứa hẹn sẽ cho gã ta lợi lộc gì đó.
Những kẻ mà Vũ Phương Đông mang tới hoàn toàn đều là thành viên của chỉ nhánh Hắc Phong Đường, trước đây Cảnh Thiều Trung là lãnh đạo trực tiếp của bọn chúng, nhưng bây giờ Cảnh Thiều Trung đã bị Đinh Quang Anh phế đi, Vũ Phương Đông cũng trở thành kẻ cầm đầu của đám người trong chỉ nhánh Hắc Phong Đường.
Thật vậy, Hoàng Thiên đã đoán đúng, Tiêu Đông Mai đã hứa hẹn Vũ Phương Đông rằng sẽ nâng đỡ Vũ Phương Đông lên làm Tổng đường chủ của Hắc Phong Đường, hơn nữa sẽ cung cấp tài chính ủng hộ gã ta giống như trước đây bà ta đã ủng hộ Đinh Quang Anh.
Một sự cám dỗ mãnh liệt như thế thì làm sao Vũ Phương Đông có thể kháng cự được chứ? Hiển nhiên là ngoan ngoãn trở thành bù nhìn của Tiêu Đông Mai rồi.
Thấy Hoàng Thiên cam kết sẽ trả gấp mười cho mình, Vũ Phương Đông cười khẩy, nói với Hoàng Thiên: ‘Họ Hoàng kia, mày đúng là thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy.
Mày có biết bà Đông Mai đã cho tao bao nhiêu tiền không? Mày có trả nổi giá tiền gấp mười lần mà mày đã nói không?”
“Mày nói thử xem, bà ta cho mày bao nhiêu tiền?” Hoàng Thiên nhẫn nhịn hỏi Vũ Phương Đông.
“Ba mươi lăm tỷ! Ha ha, nhưng đây mới chỉ là giá khởi điểm thôi, chỉ cần tao đánh mày tàn phế thì còn bảy mươi tỷ đang chờ tao đấy.” Vũ Phương Đông hả hê cười, cảm giác mình sắp giàu to rồi.
“Vậy là tổng cộng chỉ một trăm lẻ năm tỷ thôi à? Chỉ cần mày thả vợ tao ra thì tao có thể cho mày một ngàn năm mươi tỷ.’ Hoàng Thiên nói.
Chuyện này!!!
Vũ Phương Đông thật sự nghi ngờ mình đã nghe lầm.

Đó là một ngàn năm mươi tỷ cơ đấy, sao Hoàng Thiên có thể nói ra một cách hời hợt như thế hả!
Dĩ nhiên, Vũ Phương Đông cũng hoàn toàn không tin Hoàng Thiên có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ cho rằng Hoàng Thiên đang cố kéo dài thời gian để chờ cứu viện đến.
“Đừng có mà nói khoác với tao mà không biết ngượng! Còn dám hô một nghìn năm mươi tỷ nữa à, tao thấy cả một triệu năm mươi ngàn mày cũng không lấy ra được đâu?” Vũ Phương Đông hung tợn quát Hoàng Thiên rồi chỉ vào mặt đất, tiếp tục nói: “Mày xem lời tao nói như gió thoảng bên tai đúng không? Lập tức quỳ xuống xin tha tội cho taol”.