Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 245: Ông Tưởng Ông Có Người Chống Lưng Sao






Bụi đất bay lên mù mịt, hơn mười mấy chiếc xe lao đến với tốc độ cực nhanh nên chẳng mấy chốc đã dừng lại trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên và đám người Lã Việt đều hơi ngỡ ngàng, họ không biết những người này là ai.
Chẳng mấy chốc, tầm bốn năm mươi người nhảy ra khỏi xe, mỗi người cầm một cây gậy ngắn trong tay rồi nhanh chóng bao vây đám người Hoàng Thiên dưới sự chỉ huy của một người đàn ông tầm ba mươi tuổi.
Hoàng Thiên thấy đám người cầm gậy ngắn này rất quen, anh có cảm giác hình như mình đã gặp họ ở đâu rồi.
Người đàn ông dẫn đầu tầm ba mươi tuổi kia mặc quần áo lập lĩnh, vẻ tàn bạo xen lẫn lạnh lùng hiện đầy lên khuôn mặt.

Đi bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Hoàng Thiên vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, người đàn ông trung tuổi đó chính là Đào Văn Lâm.
Mặc dù bây giờ tình hình có phần không ổn nhưng Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Đào Văn Lâm thì đã cảm thấy cực kỳ kích động.
Thực sự thì Hoàng Thiên đã tan nát cõi lòng vì cô vợ Lâm Ngọc An của mình, cuối cùng bây giờ anh cũng nhìn thấy lão già Đào Văn Lâm kìa rồi!
“Ha ha, Hoàng Thiên.

Cậu cũng dũng cảm thật đấy, dám tới tận đây luôn!” Đào Văn Lâm vỗ vỗ tay rồi đi về phía Hoàng Thiên với vẻ mặt tươi cười, vẻ đắc ý tràn đầy trên khuôn mặt.
Trong lòng Hoàng Thiên hơi buồn bực, anh tự hỏi không biết lão Đào Văn Lâm này tìm ở đâu ra nhiều người giúp đỡ như vậy?
Lã Việt chỉ dẫn theo hơn hai mươi người, mà bây giờ Đào Văn Lâm mang tới tâm bốn năm mươi người, vậy là bên anh bị đối phương áp đảo về mặt số lượng rồi.
“Đào Văn Lâm, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi.”
Hoàng Thiên nhìn Đào Văn Lâm bằng ánh mắt lạnh lùng, anh thật sự muốn bóp chết ông ta ngay lập tức.
“Xuất hiện rồi thì cậu có thể làm gì đây hả? Nhóc họ Hoàng này, thảo nào mà cậu dám lớn lối như vậy, thì ra là có Lã Việt, anh cả của thành phố Bắc Ninh chống lưng cho cậu!” Đào Văn Lâm cười gẵn vài cái rồi nhìn Hoàng Thiên bằng vẻ tức giận.
“Ông cũng thế thôi, dẫn nhiều người đến đây như vậy để họ cho ông thêm can đam đúng không? Đào Văn Lâm, chúng ta đừng tốn hơi thừa lời mà tranh cãi vô ích làm gì nữa.


Ông mau chữa khỏi mặt cho vợ tôi, tôi sẽ để cho ông và con trai ông một đường sống.” Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.
Thật ra thì đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Hoàng Thiên rồi.

Vì muốn khuôn mặt của Lâm Ngọc An có thể trở lại như trước kia nên anh thà bỏ qua cho cha con Đào Văn Lâm, chỉ cần Đào Văn Lâm biết điều một chút mà chữa khỏi mặt cho Lâm Ngọc An là được.
Nhưng Hoàng Thiên nhầm rồi, bây giờ Đào Văn Lâm đến đây là để ra oai.
Bây giờ ông ta mang theo tận bốn năm mươi người, sao có thể sợ Hoàng Thiên được chứ?
“Ha ha, sao cậu dũng cảm thế Hoàng Thiên ơi? Thằng nhãi nhà cậu còn không nhìn lại một chút xem với tình hình như thế này, cậu và đám người cậu dẫn tới còn có thể quay về thành phố Bắc Ninh được ư?” Đào Văn Lâm nở nụ cười vô cùng đắc ý rồi nói với Hoàng Thiên bằng giọng khiêu khích.
“Anh Thiên, lỗi là của tôi, do tôi bất cẩn.
Tôi không ngờ là họ lại dẫn tới nhiều người như vậy!” Lã Việt nhíu nhíu mày rồi nói khẽ với Hoàng Thiên.
“Đừng nói mấy câu như vậy, tôi cũng không ngờ là Đào Văn Lâm lại có cái gan này!”
Hoàng Thiên trả lời Lã Việt, thực ra đến chính anh cũng không ngờ Đào Văn Lâm lại có thể tìm được nhiều người như vậy.
Lã Việt đã lặng lẽ gửi tin cho anh Phó để anh ta nhanh chóng triệu tập người đến nhà máy gạch ngay lập tứ!
c “Lẩm bẩm với nhau thì có tác dụng gì?
Ha ha, ngay lập tức thả con trai tôi ra thì tôi có thể cho các cậu một cái chết thoải mái hơn một chút.” Đào Văn Lâm cười rồi nói bằng giọng đắc ý.
Hoàng Thiên thấy lão già Đào Văn Lâm này phiền chết đi được.

Thấy lão già này nhắc đến con trai ông ta thì anh bèn duỗi tay, lôi Đào Quốc Vũ lại gần phía mình.
“Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!
Đào Văn Lâm, ông cậy người phe ông đông đúng không? Vậy thì để tôi cho ông nhìn thử xem Hoàng Thiên này có biết sợ là gì không nhé!”
Hoàng Thiên vừa nói dứt lời thì ngay lập tức đạp ngã Đào Quốc Vũ xuống đất một cách hung hăng rồi xoay xoay cây gậy dài trong tay.
“AI Ư! Cha ơi cứu con! A, đừng đánh, đừng đánh nữa mà, còn đánh nữa là chết đó… Đào Quốc Vũ kêu lên thảm thiết, anh ta ôm đầu lăn quẳn quại trên đất, mới đó mà đã bị Hoàng Thiên đánh gấy hai cái xương sườn.
Đào Văn Lâm tức giận đến nỗi hai mắt tối sầm lại, dù có nằm mơ ông ta cũng không ngờ là trong tình huống này rồi mà Hoàng Thiên còn có thể hành hung Đào Quốc Vũ trước mặt ông ta.
Điên rồi hả? Hoàng Thiên điên rồi hả?
Không phải thằng nhóc này nên khóc lóc đau khổ mà cầu xin mình tha cho sao?
Đầu óc Đào Văn Lâm cảm thấy choáng váng, ông ta tức giận mắng to: “Thằng họ Hoàng kial Con mẹ nó mày dừng tay lại cho tao!”
Hoàng Thiên làm gì còn tâm trạng để quan tâm đến Đào Văn Lâm, cây gậy dài trong tay anh liên tục vụt lên vụt xuống.

Anh đánh đến nỗi Đào Quốc Vũ ngất đi.
Đào Văn Lâm không dám lên mặt nữa.
Ông ta thấy chắc là Hoàng Thiên ăn gạo sống thật rồi, chỉ có như vậy thì Hoàng Thiên mới không còn tin vào chuyện ma quỷ nữa.
Nếu ông ta không xông vào cứu thì chắc chắn con trai ông ta sẽ bị đánh chết.

Với tình cách của Hoàng Thiên thì chắc chắn anh sẽ đập một gậy vào đầu Đào Quốc Vũ, không đập vỡ sẽ không phải là Hoàng Thiên nữa.
Đào Văn Lâm biết rõ điều này nên ông ta không dám làm xăng làm bậy, ông ta gấp gáp đến độ mà con ngươi cũng đỏ ửng lên.
“Hoàng Thiên, trước tiên cậu dừng tay lại đã, chúng ta nói chuyện với nhau một chút!”
Đào Văn Lâm cố gắng kiềm chế hơi thở rồi nói to với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên mới dừng tay, anh nhìn Đào Văn Lâm bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Muốn nói chuyện?”

“Tôi đồng ý nói, đồng ý nói.

Cậu nói xem, có phải tôi chữa khỏi mặt cho vợ cậu thì cậu sẽ thả con trai tôi ra đúng không?” Đào Văn Lâm nói với Hoàng Thiên bằng giọng không cam lòng.
“Đúng thế, nhưng ông phải đi cùng tôi, sau khi chữa khỏi mặt của vợ tôi thì ông phải ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của tôi một năm rưỡi.

Ông đồng ý không?” Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm.
Lần này Hoàng Thiên đã khôn ngoan hơn một chút.

Nhỡ đâu Đào Văn Lâm lại hãm hại Lâm Ngọc An thêm một lần nữa thì sao? Anh không thể không đề phòng được.
Chân mày Đào Văn Lâm cau chặt lại, ông ta rất khó chấp nhận yêu cầu mà Hoàng Thiên đưa ra.
Đào Văn Lâm còn nghĩ, nếu ông ta đi cùng Hoàng Thiên tới thành phố Bắc Ninh thì chính là đang tự chui đầu vào lưới, sao còn đường sống trở về được nữa?
Ông ta biết Hoàng Thiên có thế lực rất lớn ở thành phố Bắc Ninh, hơn nữa anh cả của thành phố này là Lã Việt lại còn rất nghe lời Hoàng Thiên nữa.
“Đừng đùa nữa! Chuyện tôi cùng cậu đến thành phố Bắc Ninh để chữa trị cho vợ cậu là chuyện không bao giờ xảy ra được đâu! Tôi có thể điều chế thuốc rồi đưa cho cậu, dùng thuốc để đổi lấy con trai tôi!” Đào Văn Lâm mặc cả với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lười mở miệng với loại người này, anh bắt đầu xoay cây gậy dài trong tay rồi hướng cây gậy về phía cánh tay của Đào Quốc Vũ đang nằm hôn mê ở một bên rồi vụt xuống một cách hung hăng!
Răc rä!
c “A…’ Cánh tay của Đào Quốc Vũ gấy lìa ra, đau đến mức làm cho anh ta tỉnh lại rồi kêu gào thảm thiết không ngừng.
“Tôi hỏi ông một lần nữa, ông có đồng ý không?” Hoàng Thiên chỉ chỉ vào Đào Văn Lâm rồi hỏi.
“Con mẹ nó rác rưởi! Mày có biết người tao dẫn tới đây là ai không? Con mẹ nó mày muốn chết à? Đây chính là Cảnh Thiều Trung, Đường chủ chỉ nhánh Hắc Phong Đường.

Còn đây là Tổng đường chủ Đinh Quang Anh.

Mày đã nghe qua tên tuổi của họ chưa?” Vẻ mặt của Đào Văn Lâm lộ ra vẻ hung ác, ông ta bắt đầu lấy Hắc Phong Đường ra để chèn ép Hoàng Thiên.
Đúng thế, người đàn ông mặc quần áo lập lĩnh đứng bên cạnh Đào Văn Lâm chính là Cảnh Thiều Trung, cũng là Đường chủ của chi nhánh Hắc Phong Đường.

Các thành viên của chỉ nhánh này luôn hoạt động tích cực ở thành phố lân cận.
Đào Văn Lâm có thể tìm đến Hắc Phong Đường để nhờ họ trợ giúp là nhờ có công lao của Tiêu Đông Mai.

Tiêu Đông Mai và Đinh Quang Anh, Tổng đường chủ của Hắc Phong Đường là bạn bè.

Đinh Quang Anh có thể tạo được tiếng vang ở Hà Nội cũng là nhờ có Tiêu Đông Mai.
Sau khi Đào Văn Lâm giở trò với khuôn mặt của Lâm Ngọc An thì ông ta đã xin viện trợ từ phía Tiêu Đông Mai ngay lập tức.

Sau đó Tiêu Đông Mai đã nhờ Đinh Quang Anh điều động những thành viên của chi nhánh ở gần thành phố Bắc Ninh nhất đến để trợ giúp cho Đào Văn Lâm.
Cho nên sau khi nhận được lệnh thì Đường chủ Cảnh Thiều Trung đã dẫn theo bốn năm mươi người đến giúp Đào Văn Lâm đối phó với Hoàng Thiên ngay lập tức.
Và dĩ nhiên là Hoàng Thiên hoàn toàn không hề biết chuyện này.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng để tìm hiểu về chuyện này.

Từ trước đến nay, lúc nào anh cũng làm việc như vậy, chưa bao giờ để người khác uy hiếp, dọa dẫm mình.


Nếu đối phương không phục thì anh sẽ làm cho người đó phải phục mới thôi!
Thấy Đào Văn Lâm lại dám dẫn người của Hắc Phong Đường tới đây dọa dẫm mình thì lửa giận trong lòng Hoàng Thiên càng bùng lên nhiều hơn.
Cha nhà nó, ầm ĩ nguyên một ngày, hóa ra bốn năm mươi người này đều là người của chi nhánh Hắc Phong Đường à!
Đừng nói là đám người loăng quăng này, ngay cả Tổng đường chủ Đinh Quang Anh cũng đã bị Hoàng Thiên trừng trị rồi.
Hoàng Thiên hừ lạnh trong lòng một cái rồi nói với Đào Văn Lâm: “Hắc Phong Đường thì dọa người lắm à? Ông cho rằng ông đang dựa vào thế lực lớn mạnh lắm sao?”
“Má nó, thằng nhãi nhà mày điên thật rồi.
Mày lại có gan nói Hắc Phong Đường như vậy hả?”
Đào Văn Lâm như được mở rộng tầm mắt, ông ta cho rằng Hoàng Thiên điên thật rồi, anh lại dám coi thường thực lực của một tổ chức như Hắc Phong Đường ấy à?
Rắc rắc!
“Aaa…
Đào Quốc Vũ lại gào ầm lên một cách thảm thiết, một cách tay còn lại của anh ta lại bị Hoàng Thiên đập gấy.

Anh ta đau như muốn chết đi sống lại, lăn lộn đầy đất.
“Nếu ông còn không đồng ý thì hai cái chân này của con trai ông cũng sẽ gãy nốt đấy.

Còn ông nữa, tôi phải đập cho ông răng rơi đầy mồm mới được.” Hoàng Thiên gẵn từng chữ với Đào Văn Lâm bằng vẻ mặt âm trâm.
Đào Văn Lâm nổi điên, con trai ông ta bị Hoàng Thiên hành hạ như vậy, sao ông ta có thể không thấy gấp gáp được?
“Đường chủ Trung, anh mau giết Hoàng Thiên đi!” Đào Văn Lâm gào lên với Cảnh Thiều Trung một cách điên cuồng.
“Ông không cần con trai mình nữa à?”
Cảnh Thiều Trung nhắc nhở Đào Văn Lâm.
Dù sao thì bây giờ Đào Quốc Vũ cũng đang nằm trong tay Hoàng Thiên, anh ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Tôi không cần, không cần nữa! Con mẹ nó, chỉ cần Hoàng Thiên chết là được!”
Đào Văn Lâm mất khống chế mà gào ầm lên.
Con người Cảnh Thiều Trung hung ác, anh ta không nói nhiều mà chỉ vung tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ hợp sức lại đối phó với Hoàng Thiên.

Sau đó anh ta xông về phía Hoàng Thiên trước.
Hoàng Thiên đã nhìn rõ khuôn mặt của Cảnh Thiều Trung, anh chỉ cười khẩy một cái vì anh đã nhớ ra Cảnh Thiều Trung là ai.
“Cảnh Thiều Trung, anh muốn ra tay với tôi ấy à? Trên đời này làm gì có loại rác rưởi lấy oán báo ơn như anh chứ?” Hoàng Thiên tiến gần tới trước mặt Cảnh Thiều Trung rồi nói bằng giọng lạnh lùng.
Cảnh Thiều Trung nghe thấy vậy thì kinh sợ rồi nhìn kĩ Hoàng Thiên một lượt, anh ta cũng dần cảm thấy Hoàng Thiên hơi quen quen..