Đêm nay, Lâm Ngọc An ngủ không ngon, những vết sẹo trên mặt khiến cho Lâm Ngọc An không thể nào chấp nhận được.
Cô ấy đẹp như vậy, nếu trên mặt để lại sẹo thì cô cũng thảm quá.
“Chồng à, anh đưa em đi đâu vậy?”
Lâm Ngọc An đang ngồi trên xe, cô không biết Hoàng Thiên sẽ đưa cô đi đâu.
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An liền biết cô lo lăng vết thương trên mặt, tâm tình hiện tại rất không tốt.
“Đừng lo lắng, Ngọc An, mặt em sẽ không có gì đâu, anh sẽ không làm em để lại sẹo đâu.”
Hoàng Thiên tự tin nói.
Nhìn thấy sự tự tin của Hoàng Thiên, trong lòng Lâm Ngọc An rất được an ủi, bởi vì một khi Hoàng Thiên đã hứa với cô thì anh sẽ không thất hứa.
“Anh định đưa em đi gặp một bác sĩ nổi tiếng?”
Lâm Ngọc An nở một nụ cười nhẹ trên mặt và hỏi Hoàng Thiên.
“Hehe, xem là vậy đi?”
Hoàng Thiên mỉm cười, nghĩ đến vị vua thuốc Đào Văn Lâm kia, tuy rằng y thuật của ông lão rất thần kỳ, nhưng tính tình thật sự không tốt xúc phạm đến danh hiệu vua thuốc của ông.
Một đường không nói chuyện, hơn một giờ sau, Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An đến ngôi làng nhỏ trên núi nơi Đào Văn Lâm sinh sống.
Đến đây lần thứ hai, Hoàng Thiên lần này có thể nói là đi quen đường, không tốn sức chút nào.
Đào Văn Lâm thực sự đang ở nhà, con trai ông là Đào Quốc Vũ cũng đang dưỡng thương ở nhà, cả hai người đàn ông này đều không có mặt mũi nào ra ngoài gặp mọi người.
Chuyện xảy ra đêm qua làm cho Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ như gặp ác mộng khiến họ không dám nghĩ lại.
Nghe thấy trong sân có tiếng động, Đào Văn Lâm lo lắng liếc nhìn trong sân, ông ta sợ người của Tiêu Đông Mai sẽ tới.
Dù gì, tay súng do Tiêu Đông Mai cử đến Đào Văn Lâm thúc giục.
“Được rồi, con lập tức đi đây!”
Đào Quốc Vũ không thể quan tâm đến cha của mình nữa và anh ta cũng không có thời gian để mặc quần áo, vì vậy anh ta đã cởi trần và chuẩn bị thoát ra bằng cửa sau.
“Đừng chạy nữa, có chạy cũng không thoát được.”
Hoàng Thiên lúc này đã đưa Lâm Ngọc An vào nhà rồi, lạnh giọng nói.
Đào Quốc Vũ sững sờ, đứng ở nơi đó cũng không chạy nữa, anh ta biết nếu Hoàng Thiên muốn bắt anh ta thì anh ta cũng chạy không thoát được, càng đừng nói là làm đối thủ của Hoàng Thiên.
“Cậu, cậu Hoàng Thiên, sao cậu lại ở đây?”
Đào Văn Lâm rất căng thẳng, nhìn Hoàng Thiên lắp bắp hỏi.
Hoàng Thiên nhìn thấy Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ doạ thành như vậy, trong lòng có chút buồn cười.
Nhưng lần này vào Hoàng Thiên, không khó để tìm được Đào Văn Lâm, chính xác là anh ta muốn có Đào Văn Lâm.
Cho nên Hoàng Thiên cũng không dữ dẫn Đào Văn Lâm lúc này mới thẳng thừng nói: “Ông Lâm à, đừng căng thẳng, tôi đến đây có một chuyện muốn nhờ ông.”
“Nhờ tôi?”
Đào Văn Lâm dù kinh ngạc, nhưng trong lòng lại khá bình tĩnh.
Nếu Hoàng Thiên có việc muốn nhờ ông, vậy mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều.
“Đúng vậy, ông đừng sợ, chỉ cần ông giúp cho tôi việc này, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.”
Hoàng Thiên kéo ghế ngồi xuống rồi nói với Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm nhận thấy đây là sự thật, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng bình tĩnh rất nhiều.
Trái tim treo lơ lửng của Đào Quốc Vũ cũng rơi xuống đất, đứng sang một bên nhìn Hoàng Thiên, rồi lại liếc nhìn Lâm Ngọc An, anh ta bị sốc luôn rồi.
Tường Vy mà Hoàng Thiên mang tới tối hôm qua đã đủ xinh rồi, cô gái mà Hoàng Thiên mang tới hôm nay lại càng đẹp hơn, thật là sắc nước hương trời!
Đào Quốc Vũ hai mắt nhìn thẳng, anh ta thật sự là ghen tị Hoàng Thiên, nhưng là không dám nhìn chằm chằm Lý Vị Ương, vì sợ Hoàng Thiên đối phó anh ta.
“Cậu Hoàng Thiên, hãy nói cho tôi biết, chỉ cần Đào Văn Lâm tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Đào Văn Lâm nghiêm túc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thấy Đào Văn Lâm đối xử với mình như vậy thì cũng khá hài lòng.
“Ngọc An, lại đây để ông Quốc Vũ xem thế nào.”
Hoàng Thiên quay đầu lại nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An sửng sốt, cô không biết tại sao hai cho con Đào Văn Lâm lại sợ Hoàng Thiên như vậy.
Thấy Hoàng Thiên kêu cô qua, cô đi tới ngay.
Đào Văn Lâm cũng không phải là một đàn ông tốt gì, ông già này còn háo sắc hơn hẳn con trai của mình.
Khi nhìn thấy Lâm Ngọc An, linh hồn của Đào Văn Lâm gần như bay lên trời cao rồi.
Nhưng ông ta không dám làm càn nhìn chằm chằm, ông ta chỉ liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An một cái rồi thôi.
“Cậu Hoàng Thiên, đây cũng là vợ cậu Sao…
Đào Văn Lâm thì thào hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cau mày khi nghe điều đó, Đào Văn Lâm, ông muốn hại chết tôi hay gì?
“Cái gì mà lại là vợ tôi? Tôi có mấy đời vợ chắc?”
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Đào Văn Lâm hỏi.
“Không, không, tôi không có ý đó, cậu Hoàng Thiên đừng hiểu lầm tôi.”
Đào Văn Lâm cũng biết rằng ông ta đã lỡ lời, vì vậy ông nhanh chóng bối rối giải thích.
Hoàng Thiên không muốn nói nhảm với Đào Văn Lâm nữa, lúc này mới nói: “Mặt vợ tôi bị bỏng, ông có thể khiến cô ấy không để lại sẹo không?”
Sao Đào Văn Lâm dám không nghe cho được, ông ta cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt của Lâm Ngọc An, xem xong, trong lòng ông ta đã rõ ràng.
Đối với Đào Văn Lâm, muốn khuôn mặt của Lâm Ngọc An không để lại sẹo thì quá cũng không phải để làm cảnh.
Ộ “Làm được hay không, ông cũng phải nói gì đi chứ!”
Thấy Đào Văn Lâm mãi không trả lời, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trái tim Lâm Ngọc An cũng chùng xuống, cô thật sự rất sợ nghe tin dữ.
Đào Văn Lâm vội vàng tươi cười nói với Hoàng Thiên: “Đương nhiên là không có vấn đề gì.
Cậu Hoàng Thiên đừng lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị một ít thảo dược để sau khi bôi sẽ không để lại sẹo.”
“Vậy thì tốt rồi, ông mau chuẩn bị đi.”
Hoàng Thiên thở phào một hơi.
Đào Văn Lâm trả lời một tiếng rồi vội vàng trở lại phòng sau để làm thuốc thảo dược.
Đào Văn Lâm không dám lơ là lời dặn của Hoàng Thiên, ông ta chỉ muốn đưa Hoàng Thiên đi, đừng gây ra chuyện gì là được rồi.
Một lúc sau, Đào Văn Lâm từ trong phòng sau đi ra, trên tay còn cầm một cái đĩa nhỏ, trong đó có những loại thảo mộc vừa mới chuẩn bị.
Hoàng Thiên nhìn xem, thảo mộc có chút đen, ẩm ướt, mùi hơi nồng nặc.
“Nếu thuốc này mà có vấn đề gì thì ông biết ông sẽ bị làm sao rồi đấy.”
Hoàng Thiên cảnh báo Đào Văn Lâm rằng anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng vào gã già này.
Vẻ mặt của Đào Văn Lâm bị doạ cho sợ hãi, ông ta vội vỗ ngực hứa: “Cậu Hoàng Thiên đừng lo, tôi không dám đem bản thân ra đùa cợt đâu!”
“Vậy thì tốt.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Đào Văn Lâm cẩn thận giúp Lâm Ngọc An bôi thảo dược.
Loại thuốc cũng này thật sự rất thần kỳ, Lâm Ngọc An cảm thấy trên mặt rất mát và dễ chịu.
“Được rồi, cậu Hoàng Thiên, mặt của vợ cậu đã không sao rồi.
Nếu cậu còn không yên tâm hãy lấy số thảo dược còn lại về bôi lại.
Sau khi bôi lại một lần nữa chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Đào Văn Lâm thận trọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn vết bỏng trên mặt Lâm Ngọc An không khỏi kinh ngạc.
Chỉ có vài phút mà vết bỏng trên mặt Lâm Ngọc An về cơ bản đã không thể nhìn thấy đượ!
c Tác dụng mạnh mẽ của thuốc này, còn có khả năng khôi phục của nó khiến Hoàng Thiên không thể tin được.
“Đúng vậy, ông xứng đáng được làm Dược Vương đấy, ông thật sự tài giỏi.”
Hoàng Thiên mỉm cười vỗ vai Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm có chút kinh hãi vì được khen, ông thật sự quá sợ Hoàng Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Thiên cười, Đào Văn Lâm trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ muốn mau chóng tiễn Hoàng Thiên đi.
“Cậu Thiên, còn chuyện gì nữa không?
Vậy tôi sẽ không giữ cậu lại ăn tối đâu.”
Đào Văn Lâm chột dạ nói.
Hoàng Thiên nghe xong cười nói: “Cho dù ông giữ tôi lại ăn tối, tội cũng không ăn được.
Đưa tài khoản ngân hàng cho tôi, khi về tôi sẽ chuyển cho ông bảy tỉ”
Điều này!
Đào Văn Lâm sửng sốt, mặc dù ông cũng là người có tiền nhưng không ai không thích được nhận tiền cả.
Bảy tỉ cũng không phải là số tiền nhỏ, hơn nữa Đào Văn Lâm cũng không hy vọng Hoàng Thiên sẽ đưa tiền cho ông ta, chỉ mong Hoàng Thiên không gạt ông ta.
“Cậu Hoàng Thiên, không cần đâu, tôi rất vinh dự được làm việc cho anh.”
Miệng Đào Văn Lâm khá ngọt, nịnh nọt với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vẫn rất hài lòng với biểu hiện của Đào Văn Lâm, nhưng nếu anh hứa sẽ cho ông ta tiền, anh nhất định sẽ đưa cho ông ta.
“Đừng từ chối, ông xứng đáng với bảy tỉ đó.
Ông đã chữa lành khuôn mặt của vợ tôi.”
Hoàng Thiên mỉm cười vỗ vai Đào Văn Lâm, tâm trạng của anh lúc này rất tốt.
Sau khi ra khỏi nhà của Đào Văn Lâm, Hoàng Thiên nghĩ đến Tiêu Đông Mai, bây giờ anh chỉ muốn tìm ra người phụ nữ này ngay..