Gọi điện thoại xong, Đào Văn Lâm cảm thấy khá hối hận.
Ông ta nghĩ, lúc vừa rồi đáng lẽ nên gọi điện cho Tiêu Đông Mai hơn là gọi cho cháu của ông ta là Đào Lôi.
Bây giờ Đào Lôi ở đây thì anh ta cũng không thể xử lý được Hoàng Thiên và đến cả gái đẹp bên cạnh Hoàng Thiên cũng xử lý không nổi.
Đào Văn Lâm chán nản, trốn sang một bên nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.
Ông †a mong Tiêu Đông Mai đến đây ngay lập tức và cho Hoàng Thiên một bài học.
Hoàng Thiên không biết Đào Văn Lâm đã gọi điện thoại cho Tiêu Đông Mai.
Anh còn định lát nữa cho bọn Đào Văn Lâm nằm đất xong thì sẽ “hỏi han” Đào Văn Lâm.
Hoàng Thiên đoán Đào Văn Lâm biết Tiêu Đông Mai đang ở đâu.
Lúc này, Đào Quốc Vũ đang đứng bên cạnh Đào Văn Lâm, anh ta nghe thấy Đào Văn Lâm gọi điện thoại cho Tiêu Đông Mai thì nói nhỏ với bố: “Cha, ba gọi điện thoại cho.
bà Mai à?”
“Ừ.
Hoàng Thiên là người không dễ giải quyết.
Cha nghĩ chỉ có bà Mai qua đây thì gã Hoàng Thiên kia mới có thể bị xử lý một cách ổn thỏa.”
Đào Văn Lâm nghiến răng và nói.
Đào Quốc Vũ nghe xong thì vô cùng kích động.
Anh ta đã từng nghe Đào Văn Lâm nói rằng bà Mai kia là một người có rất nhiều thủ đoạn, xử lý gã Hoàng Thiên kia có lẽ không phải là điều quá khó với bà.
Chỉ cần Hoàng Thiên bị xử thì chỗ gái đẹp xung quanh Hoàng Thiên sẽ do Đào Quốc Vũ quyết định được.
Vừa nghĩ đến đây là trong lòng Đào Quốc Vũ đã thấy sung sướng vô cùng.
“Cha, lát nữa bà Mai đến đây cha bảo bà ấy nhất định mềm lòng.
Tốt nhất là giết quách gã Hoàng Thiên này đi.”
Đào Quốc Vũ nhìn cha của anh ta.
Sự độc ác, tàn nhẫn tràn ngập trong đôi mắt ấy.
Đào Văn Lâm sửng sốt, ông ta hít vào một hơi và không ngờ là con trai mình lại dám làm như thế.
Giết người không phải là chuyện có thể đem ra đùa, nếu như Hoàng Thiên chết ở trong nhà ông ta thì ông ta cũng sẽ không được yên.
“Để xem tình hình thế nào đã.
Tốt nhất để bà Mai đưa gã Hoàng Thiên kia ra bên ngoài rồi mới xử gã.”
Đào Văn Lâm cười gian trá và đắc ý trong lòng.
“Đúng là ba có cách hay.
Haha, mình cứ làm vậy đi.
Nhưng phải giữ cô gái xinh đẹp kia lại.
Con càng nhìn càng thấy có hứng thú với cô nàng.”
Sự háo sắc trong con mắt của Đào Quốc Vũ đã không còn che đậy được nữa.
Hai cha con Đào Văn Lâm đứng trong góc thì thầm to nhỏ với nhau.
Mặc dù Hoàng Thiên không nghe thấy bọn chúng đang nói cái gì nhưng cũng cảm nhận được hai người này nhất định không có ý gì tốt đẹp “Hai người đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
Hoàng Thiên sa sầm mặt.
Anh sải bước đến góc tường, tiến đến gần chỗ của Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ.
Hành động ấy làm cho Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ sợ hãi, bọn chúng tưởng Hoàng Thiên đã nghe thấy được gì đó rồi.
“Không, không, chúng tôi có lẩm bẩm cái gì đâu.”
Đào Quốc Vũ vội vàng xua tay.
Anh ta sợ hãi quá nên trên mặt vã đầy ra mồ hôi lạnh, bây giờ hình ảnh của Hoàng Thiên luôn ám cảnh trong đầu óc của anh ta.
“Đúng vậy anh Hoàng Thiên, tôi vừa nói với con trai tôi rằng tôi muốn kết bạn với anh, chúng tôi không muốn đối địch với anh nữa.”
Đào Văn Lâm không hề thấy nhục nhã khi nói như thế với Hoàng Thiên.
Đương nhiên, Hoàng Thiên không tin lời bọn chúng nói.
Anh túm lấy cổ áo của Đào Văn Lâm và lạnh lùng nói: “Lão già, ông đừng giở trò với tôi.
Nếu không, ông sẽ phải hối hận vì đã đến với thế giới này đấy.”
Đào Văn Lâm sợ hãi run rẩy bởi khí thế hung hãn đang toát ra từ người Hoàng Thiên vào lúc này.
Đúng là nguy hiểm chết người!
Đào Văn Lâm cũng biết Hoàng Thiên không hề dọa dẫm ông ta.
Vừa rồi Hoàng Thiên đã ra tay tàn nhãn như vậy, đây nhất định không phải là đang nói đùa.
“Đúng, đúng, đúng.
Anh Thiên, tôi không dám giở trò gì với anh.
Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt, nếu anh không bận thì thường xuyên tới chỗ tôi chơi nhé.”
Nụ cười của Đào Văn Lâm đúng là ghê tởm.
Ông ta đứng đó và cố nở một nụ cười trái với lòng mình.
“Ai là bạn của ông?”
Hoàng Thiên hét lên và tát vào mặt Đào Văn Lâm.
Bị dạy dỗ như thế, Đào Văn Lâm không dám nổi điên nhưng trong lòng ông ta thì đang tức điên lên.
Mẹ nó Hoàng Thiên, mày cứ chờ đấy.
Tao cho mày vênh váo thêm một lúc nữa, đợi bà Mai đến thì tao cho mày biết tay.
Đào Văn Lâm chửi rủa Hoàng Thiên trong lòng nhưng ông ta không dám nói ra ngoài miệng.
Đào Quốc Vũ đứng ở bên cạnh thì càng không dám nói gì vì anh ta sợ Hoàng Thiên sẽ xử anh ta luôn.
Hoàng Thiên không thèm để ý đến những chuyện mà hai cha con nhà họ Đào đã làm.
Thấy Tường Vy đã chỉnh Đào Lôi một trận nên thân rồi thì Hoàng Thiên cũng định đi luôn.
“Cậu chủ, cậu không xử lý đám cặn bã này sao?”
Tường Vy hỏi Hoàng Thiên.
“Chỉ là một đám lưu manh tép riu thôi.
Để bọn chúng cút đi, tôi còn có việc phải làm.”
Hoàng Thiên nói bằng giọng nhàn nhạt.
Tường Vy cũng không để ý đến đám lưu manh này.
Tường Vy cũng không biết Hoàng Thiên định làm gì, lúc này cô mới lấy thanh kiếm mềm chỉ vào mặt Đào Lôi và nói: “Dẫn theo đám người của mày cút ngay đi.
Mày còn làm loạn nữa thì sẽ không có chuyện được tha dễ dàng như thế này đâu.”
Đào Lôi nghe thấy vậy thì cảm giác như vừa được ân xá.
Anh ta nhanh chóng đồng ý, đứng dậy rồi dẫn theo đám người của mình chạy đi.
Khi Đào Lôi dẫn người đi rồi, trong lòng Đào Văn Lâm càng trở nên sợ hãi.
Đào Văn Lâm cũng biết rõ rằng Tiêu Đông Mai sẽ không đến nhanh được như thế.
Lúc này Hoàng Thiên vẫn chưa biết phải xử lý ông ta thế nào.
Tường Vy không biết Hoàng Thiên định làm gì nhưng cô cũng không hỏi nhiều và chỉ đứng bên cạnh Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên và Tường Vy đến trước mặt Đào Văn Lâm.
Hai người nhìn Đào Văn Lâm rồi lại nhìn sang Đào Quốc Vũ, lúc này Hoàng Thiên trầm mặt xuống.
Có thể khẳng định, thuốc độc mà Tiêu Đông Mai dùng nhất định là do Đào Văn Lâm bào chế.
Lão già này và Tiêu Đông Mai nhất định có quen biết nhau.
Bây giờ Tiêu Đông Mai đã bỏ trốn, Hoàng Thiên đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội có thể moi được tin tức về chỗ ở của Tiêu Đông Mai từ mồm của Đào Văn Lâm.
“Đào Văn Lâm, tôi hỏi ông một chuyện.”
Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm bằng một giọng lạnh lùng Đào Văn Lâm sợ hãi cuống cuồng, Hoàng Thiên ra tay đánh người tàn nhẫn như thế nào vừa rồi lúc trong phòng ông ta cũng đã biết được.
Hiện tại, ông ta cũng không biết khi nào Tiêu Đông Mai mới đến.
Đào Văn Lâm thực sự rất lo lắng, ông ta hy vọng Tiêu Đông Mai có thể xuất hiện ngay lập tức và giết chết tên Hoàng Thiên này.
“Anh Hoàng Thiên, xin hỏi…”
Đào Văn Lâm gật đầu và khom lưng với Hoàng Thiên rồi cười gian xảo.
Nhìn thấy nụ cười gian xảo trên mặt Đào Văn Lâm, Hoàng Thiên rất tức giận.
Lão già này vừa nhìn cũng biết là không phải loại người tốt đẹp, mặt lão đúng là cái bản mặt gợi đòn.
Bốp!
Hoàng Thiên vung tay và tát một cái thật mạnh.
Đào Văn Lâm sắp ói ra máu vì uất ức.
Ông ta nhận ra ngày hôm nay đúng là chỉ có ăn đòn, lúc vừa rồi ông ta cũng nói không sai, gã Hoàng Thiên này đúng là tùy ý đánh người.
“Anh Hoàng Thiên, sao tự nhiên anh lại đánh tôi?”
Đào Văn Lâm uất ức và kêu ca Hoang Thiên.
Bốp! Bốp!
Hoàng Thiên vẫn đánh chưa đã và anh lại cho Đào Văn Lâm hai cái tát nữa.
“Sao nào, tôi đánh ông có cần phải có lý do không?”
Hoàng Thiên hứ một tiếng rồi hỏi lại Đào Văn Lâm.
Mẹ nó!
Đào Văn Lâm trong lòng mắng Hoàng Thiên dữ dội.
Ông ta tức giận đến mức ngã xuống đất và ngất đi.
Chuyện gì vậy?
Hoàng Thiên sửng sốt nhìn khuôn mặt của Đào Văn Lâm tái nhợt đi.
Lúc này anh mới nhận ra rằng Đào Văn Lâm ngất đi là vì †ức quá.
“Ha ha, ông ta có vẻ tức nhỉ.”
Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng rồi ra hiệu với Đào Quốc Vũ rồi nói với anh ta: “Cậu qua đây.”
Đào Quốc Vũ sợ nhất là đến trước mặt của Hoàng Thiên, bố của gã cũng đã bị đánh thì huống hồ gì là gã?
Nhưng Đào Quốc Vũ không dám không nghe lời Hoàng Thiên.
Đào Quốc Vũ lo lắng bước đến trước mặt Hoàng Thiên.
“Anh Thiên, anh có dặn dò gì tôi không?”
Đào Quốc Vũ ngoan ngoãn, nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hoàng Thiên không hề nể mặt và tát Hoàng Thiên một phát vào mặt.
Mẹ nó!
Đào Quốc Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là chẳng lệch đi đâu được, đi tới là sẽ bị đánh.
“Ai là anh của cậu? Cậu mà cũng dám gọi tôi là anh à?”
Hoàng Thiên hỏi lại Đào Quốc Vũ.
Đào Quốc Vũ tức điên nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, đành phải gượng cười nói với Hoàng Thiên: “Đúng, đúng, anh nói đúng, anh Thiên, em không xứng gọi anh là anh.”
“Sao vẫn còn gọi?”
Hoàng Thiên nó và đá vào bụng của Đào Quốc Vũ.
Đào Quốc Vũ bị đá đến kêu lên và đập mạnh người vào bức tường phía sau.
Ruột gan anh ta tưởng như bị đứt lìa.
Tường Vy đứng bên cạnh Hoàng Thiên, nhìn thấy cảnh này cô không nhịn được mà cười và lắc đầu.
Trong lòng cô nghĩ Hoàng Thiên như vậy có tính là đang ức hiếp người khác không.
Anh tìm bừa một cái cớ là có ngay một trận đòn.
Đúng vậy, bây giờ Hoàng Thiên đang muốn xử lý cha con nhà họ Đào.
“Gọi ba cậu dậy đi.”
Hoàng Thiên chỉ Đào Quốc Vũ và nói.
Đào Quốc Vũ không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đi gần đến chỗ của Đào Văn Lâm rồi ngồi xuống lay lay tay của Đào Văn Lâm.
“Cha, dậy đi, mau tỉnh lại đi, nếu không Hoàng Thiên sẽ xử lý con…”
Đào Quốc nói và trong giọng nói mang theo cảm giác muốn khóc.
Cuối cùng Đào Văn Lâm cũng tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, Đào Văn Lâm đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Thiên đang ở đó và Đào Văn Lâm sợ hãi trong lòng.
“Anh Thiên, phải làm sao thì anh mới chịu tha cho chúng tôi đi?”
Đào Văn Lâm rất hiểu tình thế bây giờ, Hoàng Thiên chỉ đang tìm cớ đánh người..