Mấy cha con nhà nhà họ Phạm mặt đầy nghỉ ngờ, khó hiểu, không biết Hoàng Thiên sẽ xử lý bọn họ thế nào đây.
Hoàng Thiên cũng không giải thích cho mấy người bọn họ, xử lý xong ba cha con nhà họ Phạm xong, Hoàng Thiên lại nhìn sang Ngô Bá Khuê và Ngô Diệu Hoa cách đó không xa.
Thấy Hoàng Thiên nhìn sang, hai cha con bọn họ cũng rất khẩn trương, hồi hộp, không biết anh sẽ xử lý hai cha con họ thế nào.
“Cô tên Ngô Diệu Hoa đúng không?
Trong lòng cô nghĩ cha của mình tốt đẹp lắm sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Ngô Diệu Hoa, trầm giọng hỏi.
Bị Hoàng Thiên nhìn chằm chằm như vậy Ngô Diệu Hoa mới biết Hoàng Thiên đáng sợ đến mức nào.
Cô ta bối rối nhìn lại Hoàng Thiên, gương mặt xinh đẹp tái mét.
“Anh Hoàng Thiên, anh bỏ qua cho tôi đi, dù sao tôi cũng chỉ là một người phụ nữ, anh tha cho tôi đi.”
Ngô Diệu Hoa bày ra bộ dạng đáng thương, cầu xin Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên tôi cũng không muốn chấp nhặt với phụ nữ, nhưng loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô thực khó để bỏ qua.”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
Ngô Diệu Hoa nghe vậy trong lòng bỗng run lên, tình hình này, khả năng là Hoàng Thiên không định tha cho cô.
“Anh Hoàng Thiên, em đã biết sai rồi, anh cho em cơ hội một lần thôi, được không?”
Ngô Diệu Hoa lại dùng bộ dạng nũng nịu để nài nỉ tựa như muốn dùng thân mê hoặc Hoàng Thiên vậy.
Hoàng Thiên nhìn bộ dạng này của cô ta, cảm thấy hơi buồn nôn.
Anh cũng nhìn ra được, Ngô Diệu Hoa hoàn toàn không nhận thấy việc mình làm là sai, không ăn năn hối lỗi chút nào, loại người này hết thuốc chữa rồi.
“Đừng lằng nhăng, tôi cảm thấy cô cùng cha mình cũng nên sang châu Phi đào mỏ đi, tránh gây họa cho Việt Nam này.”
Hoàng Thiên rất bình thản nói.
Đi châu Phi đào mỏ?
Cuối cùng Ngô Diệu Hoa cũng biết Hoàng Thiên đưa mấy cha con nhà họ Phạm sang châu Phi làm gì, biết được điều này thì mặt cô ta trở nên trăng bệch.
Từ nhỏ tới lớn cô ta vẫn luôn sống trong nhung lụa, chưa từng phải đụng tay vào bất cứ chuyện gì, bây giờ Hoàng Thiên muốn đưa cô sang châu Phi đào quặng khác nào muốn giết cô đâu!
“Cha ơi, làm thế nào bây giờ?”
Ngô Diệu Hoa hoảng sợ nhìn sang Ngô Bá Khuê mà hỏi.
Dù trong lòng Ngô Bá Khuê rất sợ nhưng thực ra lão ta vẫn có một chuẩn bị khác.
Lão †a thừa lúc mọi người đang buông lỏng cảnh giác thì cầm lấy tay Ngô Diệu Hoa chạy về phía sơn động sau lưng.
Ôi trời!
Hoàng Thiên thấy hành động của Ngô Bá Khuê cũng không khỏi kinh ngạc, từ lúc xuất hiện Ngô Bá Khuê vần luôn tỏ ra co cụm, yếu thế nên Hoàng Thiên cũng buông lỏng cảnh giác, ai ngờ Ngô Bá Khuê đột nhiên mang theo Ngô Diệu Hoa chạy trốn, chạy còn rất nhanh nữal Vu Thanh cũng không ngờ Ngô Bá Khuê lại chạy, nhìn theo bóng lưng bọn họ cũng sắp khuất khỏi tâm mắt rồi, Vu Thanh nhanh chóng đuổi theo.
Làm sao Hoàng Thiên có thể để cho cha con Ngô Bá Khuê chạy được chứ, đám người này một kẻ cũng không thể tha, nếu không sau này sẽ vô cùng phiền phức.
Vu Thanh đuổi theo, Hoàng Thiên cũng theo sát anh ta chạy vào trong hang.
Trình Ngư đang định mang theo mấy người cùng đuổi theo thì lại nghe Vu Thanh ra lệnh: “Các cậu ở ngoài này canh chừng cha con nhà họ Phạm đi!”
“Vâng, anh Thanh.”
Trình Ngư lập tức đáp, rồi sai mấy người mang mấy cha con nhà họ Phạm di giam lại.
Hoàng Thiên và Vu Thanh đều không muốn mang quá nhiều người vào hang động, ở đây không gian quá hẹp, mà dù sao cũng chỉ là đối phó một tên Ngô Bá Khuê thôi, họ không tin hai người họ lại không trị được Ngô Bá Khuê.
Lâm Huỳnh Mai nhìn theo bóng lưng Hoàng Thiên đang chạy vào hang động cũng Vu Thanh, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cách đây không lông cô còn bị giam trong đó nên cô biết rõ trong cái hang kia quái dị như thế nào.
“Anh rể cẩn thận, nhanh quay lại đi, đừng đi vào đói”
Lâm Huỳnh Mai chạy tới cửa hang động, dùng sức hô lớn vào trong.
Đáng tiếc vẫn không kịp, tốc độ của Hoàng Thiên và Vu Thanh quá nhanh.
Hai người họ đã đuổi sâu vào trong nên không nghe thấy tiếng hô của Lâm Huỳnh Mai.
Sau khi tiến vào hang động thì Hoàng Thiên mới phát hiện trong này rất mát mẻ, nhưng cái loại mát mẻ thấm qua da thịt, thấu vào tận xương này làm người ở đây rất khó chịu.
Hơn nữa.
trong hang động còn tối om, không có chút tia sáng nào đến được đây, làm cho người đứng trong đó không nhìn thấy gì cả, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh truyền lại từ phía trước nên có thể biết hai người kia chạy hướng nào.
Không ngờ trong hang động này lại rất rộng rãi, hơn nữa còn rất sâu, Hoàng Thiên và Vu Thanh đã đuổi theo hai cha con nhà họ Ngô được mấy trăm mét rồi những vẫn chưa thấy hai người kia dừng lại.
Chẳng lẽ cái hàng đông này còn một lối ra khác.
Lại đuổi thêm vào 100m nữa, thì đột nhiên tiếng bước chân dừng lại, chắc hẳn Ngô Bá Khuê và Ngô Diệu Hoa rơi vào đường cùng rồi.
“Cậu chủ cẩn thận Vu Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoàng Thiên khẽ ừ một tiếng rồi cũng từ từ đi chậm lại, bởi vì xung quanh tối om, chẳng nhìn thấy cái gì cả nên không thể không đề phòng một chút.
“Ha ha, thằng nhóc họ Hoàng kia, mày cho rằng tao, Ngô Bá Khuê là người chúng mày muốn làm gì thì làm sao?”
Lúc này giọng Ngô Bá Khuê truyền ra từ bóng tối, điều cười của lão nghe rất âm trầm, mang theo đầy ác ý.
Gọng nói u ám, tiếng cười âm trầm, lại bị hang động làm vọng lại khiến cho nó càng trở nên vi diệu, làm người nghe ám ảnh, sợ hãi.
Nếu không nắm chắc có thể làm thịt Hoàng Thiên thì lão ta sẽ không cười đắc chí tới vậy, Hoàng Thiên nghĩ đến điểm này, trong lòng cũng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Chẳng lẽ lão ta chuẩn bị gì đó trong này nên dụ mình vào đây? Mình trúng kế rồi sao, không nên đuổi theo lão?
Trong lòng Hoàng Thiên bắt đầu có những suy nghĩ như vậy, anh vừa định cung Vu Thanh rời đi nhưng đã chậm mất rồi.
Chỉ thấy trong bóng tối một ánh đuốc bỗng sáng lên, làm trong hang động sáng hẳn lên.
Dưới ánh đuốc, hai cha con Ngô Bá Khuê và Ngô Diệu Hoa đang đứng đó, vẻ mặt đắc ý của hai người cũng sáng rực lên, rõ ràng vô cùng.
Ngoài ra còn có bốn tên đàn ông đang giơ bó đuốc lên, vẻ mặt cũng đang cười lạnh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên và Vu Thanh.
“Ha ha, Hoàng Thiên, mày đã quá kiêu ngạo rồi, hôm nay mày nhất định phải chết ở đây!”
Ngô Diệu Hoa cười khanh khách, cô ta nhìn Hoàng Thiên như người đã chết vậy.
Hoàng Thiên đang định nói gì đó thì bỗng có một mùi hương kì dị bay tới, mùi này rất thơm nhưng thơm một cách kỳ quái.
Ngửi phải mùi hương này sẽ khiến cơ thể bủn rủn vô lực, đầu thì mê mang, nặng nề.
Hỏng rồi!
Hoàng Thiên lập tức biết rõ chuyện này không ổn, đây rõ ràng là độc, ngửi phải mùi hương này xong anh còn suýt nữa không đứng nổi, chỉ muốn nằm ngay ra đất thôi.
“Hỏng rồi, mau trốn”
Vu Thanh thấp giọng nói với Hoàng Thiên, sau đó lôi khấu súng ngắn ra, anh ta chuẩn bị cản mấy người này lại phía sau để Hoàng Thiên thoát thân.
Nhưng đã quá trễ, Vu Thanh vừa móc súng ra thì tay đã không còn chút lực nào để giơ súng nữa, súng rơi lạch cạch xuống mặt đất.
“Ha ha ha, bây giờ bọn mày đến súng còn không cầm nổi nữa thì lấy sức đâu để chạy hả?”
Ngô Bá Khuê đắc chí cười lớn, chậm rãi đi đến chỗ của Hoàng Thiên cùng Vu Thanh.
Mẹ nó, quá khinh suất rồi!
Trong lòng Hoàng Thiên thầm tự mắng mình, nhưng giờ hối hận cũng không có ích gì.
Mọi việc xảy ra từ đầu đến cuối tên Ngô Bá Khuê vẫn luôn tỏ ra yếu thế, không phản kháng khiến mọi người đã buông lỏng cảnh giá rồi, nhưng thực chất con cáo già này lại có kế hoạch đăng sau, mọi biệu hiện giá dối ấy là để dụ anh vào trong hang động.
Cũng không biết là trong hang động này đến cùng là có cái gì mà lại tỏa ra mùi thơm chết tiệt này.
“Hoàng Thiên, mày cũng có bản lĩnh đấy nên tao cho mày chết rõ ràng một chút.
Nhìn thấy đám thực vật màu xanh leo trên đá kia không? Thứ này có thể tản ra được mùi thơm làm cho cơ thể tạm thời thoát lực, thần kỳ không?”
Ngô Diệu Hoa rất đắc chí giảng giải cho Hoàng Thiên, như đang nghênh ngang khoe khoang sự chiến thắng của cô ta.
Lúc này Ngô Bá Khuê cũng đến gần chỗ Hoàng Thiên.
“Con gái ngoan của ta, con cần gì phải cùng người chết nói nhiều chứ? Hahaha, lần này chúng ta lời to rồi, tên Hoàng Thiên mang tới hơn chục khẩu súng tự động.”
Ngô Bá Khuê vì sự lật kèo hoàn hảo của mình mà vui vẻ, đắc chí vô cùng.
Bốn tên đàn ông kia cũng lại gần, cầm đầu bọn chúng là một gã trung niên khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ trắng trẻo, người này đi tới trước mặt Hoàng Thiên cười nói: “Hoàng Thiên, em dâu của mày được đấy, lúc nào cũng mơ mộng được làm diễn viên.
Ban đầu tao mang cô ta đến đây đáp để thỏa mãn giấc mơ của cô ta nào ngờ, tên phá đám nhà mày lại đến quá sớm, phá hỏng chuyện của tao.
“Mày chính là tên đạo diễn kia?”
Hoàng Thiên cắn răng chịu đựng, cố giữ lấy một chút sức lực, giận dữ hỏi.
“Ha ha, dù sao mày cũng sẽ chết, nói cho mày biết cũng được.
Kẻ hèn này tên Văn Long, nhà ở Bắc Ninh, sớm nghe danh cậu Thiên đây có quan hệ thân thiết với Lã Việt, nổi tiếng cả Bắc Ninh nhưng đáng tiếc, hôm nay lại an nghỉ ở nơi khỉ ho cò gáy này.”
Tên Văn Long nói xong thì cười ha hả, những lời khiêu khích rất đáng giận nói thẳng vào mặt Hoàng Thiên.
Giờ Hoàng Thiên đã biết rõ, tên đạo diễn chó má này tên Văn Long thật ra là đàn em của tên Ngô Bá Khuê.
Cũng chính là tên Văn Long này là kẻ lừa, trút rượu Lâm Huỳnh Mai rồi bắt cóc cô tới đây rồi giao cho Ngô Bá Khuê và bọ Phạm Văn Hùng.
“Văn Long, tên khốn này, mày đúng là muốn chết mà.”
Hoàng Thiên giận giữ nói.
“Ha ha ha, Hoàng Thiên này, mày lấy đâu ra dũng khí mà dám nói với tao như thế hả?
Nếu mày có thể sống để quay về Bắc Ninh †ao còn sợ mày chứ, nhưng tiếc thay, anh Khuê sẽ không để mày sống ra khỏi đây đâu.”
Tên Văn Long cười to nói.
Hoàng Thiên biết rõ hôm nay mình quá sơ xuất, thật sự là hoàn toàn thất bại.
Đây được gọi là lật thuyền trong mương sao… Nếu biết trước thì đã không sơ xuất chạy vào trong này rồi.
Nhưng mà bây giờ nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì, Hoàng Thiên bắt đầu nín thở, nếu không hít thêm cái mùi kia hẳn sẽ không bị ảnh hưởng, lúc đó cơ thể sẽ khôi phục được phần nào.
Nhưng nín thở mãi cũng không phải biện pháp hay, vì cũng chẳng nín được bao lâu, vả lại khi chiến đấu mà nín thở cũng khó mà thắng được nhiều người như vậy.
Nhưng nhìn bọn người Ngô Bá Khuê không hề bị ảnh hưởng bởi mùi thơm kia, chắc hẳn bọn này có thuốc giải và đã dùng từ trước rồi nên mới bình an vô sự thế kia.
Vu Thanh vẫn đứng như trời trồng ở kia, không nên tiếng nói lời nào, anh ta hẳn đã bắt đầu nín thở rồi, hiện tại đang từ từ hồi phục cơ thể, “Đem hai thằng này trói lại đã, bên ngoài kia vần còn mấy tên có vũ khí, dùng hai tên này uy hiếp bắt bọn chúng giao ra vũ khí.”
Ngô Bá Khuê trầm giọng ra lệnh cho tên Văn Long..