Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 187: Bậc Đế Vương Nổi Giận






Vũ Thanh rất trung thành với Hoàng Thiên, lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của anh.

Nghe thấy Hoàng Thiên nói muốn tự mình lên núi, Vũ Thanh ngay lập tức không đồng ý.
Thế nhưng, Hoàng Thiên có suy nghĩ của mình.

Nếu dẫn theo những đội viên đặc chiến này của Vũ Thanh cùng lên núi, lỡ như Văn Hùng thấy được, anh ta chắc chắn sẽ không ra mặt chịu chết.
Trước mắt, chỉ có thể để mình làm mồi nhử, dụ Văn Hùng và những người khác ra.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên xua tay với Vũ Thanh, nói: “Đừng nói nữa, tôi đã quyết định rồi.

Tôi sẽ một mình lên núi, các anh đi theo phía sau, nhớ là phải cách xa và chú ý ẩn núp”
Vũ Thanh thấy Hoàng Thiên kiên định như vậy, đành gật đầu, sau đó vẫy tay gọi một đội viên đặc chiến.
“Ông Ngư, anh đi theo cậu chủ, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu chủ.”
Vũ Thanh ra lệnh cho Ngư.
Ngư tên thật là Trình Ngư.

Hơn ba mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong số những đội viên đặc chiến, xấp xỉ Vũ Thanh.
Cậu ta cũng là tay sai được Vũ Thanh trọng dụng nhất, luôn luôn trung thành với Vũ Thanh, kiên quyết chấp hành mọi mệnh lệnh của anh ta.
Trình Ngư đồng ý, sau đó cầm cây súng trường đi bên cạnh Hoàng Thiên.
“Súng trường dễ gây chú ý quá, cầm cái này đi.”
Vũ Thanh nhìn cây súng trường của Trình Ngư, lấy súng lục của mình ra.
Trình Ngư nhận lấy câu súng lục, đưa súng trường cho Vũ Thanh.

Hoàng Thiên vỗ vai Trình Ngư, sau đó đi cùng cậu ta tiến vào núi Tam Phong.
“Cậu chủ, tôi sẽ núp vào chỗ tối bảo vệ cậu.

Cậu nhớ cẩn thận.”
Vũ Thanh hét to sau lưng Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, đạp vào bụi gai dưới chân, đi vào trong núi sâu.
Núi Tam Phong này rất cao lớn, cũng vì vậy mà nó được đặt cho cái tên này.

Ở đây gần như không có ai đến, ngay cả đường núi cũng không có, khiến cho Hoàng Thiên và Trình Ngư đi lại rất khó khăn.
Nhân lúc còn chưa tiến vào núi sâu, Hoàng Thiên nhìn điện thoại một chút, điện thoại vẫn còn chút tín hiệu.
Anh gọi cho Lâm Huỳnh Mai, lần này điện thoại lại gọi được.
“Alo, đến rồi hả?”
Bên kia là giọng nói âm trầm của Văn Hùng.
Giọng nói này giống như cười mà không phải cười, mang theo chút đắc ý và khiêu khích, thực sự khiến người ta tức giận.
Hoàng Thiên khẽ cắn răng.

Vốn đang sống rất yên bình, từ ngày mà cha con nhà họ Phạm về Bắc Ninh, mới xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy!
Bây giờ còn quá đáng hơn, giày vò Hoàng Thiên đến tận tỉnh Khánh Hòa, còn phải chui vào rừng núi sâu thẳm, thật sự khiến Hoàng Thiên tức giận.
“Đến rồi.

Mày đã đến chưa?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, Hoàng Thiên ơi là Hoàng Thiên, gan mày cũng to lắm, không ngờ mày vẫn dám đến.”
Văn Hùng cười một trận thật to.
Hoàng Thiên nào có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh ta, trầm giọng nói: “Muốn gặp mặt thì nhanh lên một chút.

Còn nếu mày sợ thì thả em vợ tao ra, rồi cút về Bắc Giang của mày đi.”
“Ha ha ha! Phạm Văn Hùng tao mà sợ mày sao? Tao nói cho mày biết, họ Chu kia, động vào Văn Hùng tao là mày không xong đâu.

Nhìn thấy tảng đá màu xanh chưa? Sau tảng đá đó là một con đường nhỏ, mày đi dọc theo con đường nhỏ này, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy cô em vợ yêu dấu của mày.”
Văn Hùng cười lớn, sau khi chỉ đường xong thì lập tức cúp điện thoại.
Hoàng Thiên kiềm chế phẫn nộ, nhìn xung quanh, phía trên cách đó không xa thực sự có một tảng đá màu xanh.
Dẫn theo Trình Ngư, Hoàng Thiên nhanh chóng đi đến phía sau tảng đá.
Quả nhiên có một con đường nhỏ hướng lên núi, không biết là ai làm ra, trông vô cùng tỉnh tế.
Trình Ngư gọi điện cho Vũ Thanh, nói đường ởi cho anh ta rồi lập tức kè kè bên cạnh bảo vệ Hoàng Thiên, cùng Hoàng Thiên đi dọc theo con đường nhỏ.
Trên đường đi, có không ít những sơn động khác nhau, tất cả đều được hình thành tự nhiên.
Trong lòng Hoàng Thiên không khỏi ngạc nhiên.

Những sơn động này có lế cũng phải trải qua rất nhiều năm rồi.
Mười phút sau, phía trước thật sự xuất hiện một mảnh đất trống rộng rãi.
Nhìn kỹ, Hoàng Thiên mới phát hiện ra, mảnh đất trống này là do con người tạo ra, cây cối bị cưa hết rồi mới san bằng.
Hoàng Thiên đoán nơi này có lẽ chính là nơi mà Văn Hùng yêu cầu gặp mặt.


Lấy điện thoại di động đã nhìn, đã không còn chút tín hiệu nào.
Cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, Hoàng Thiên đề cao cảnh giác.
Trình Ngư cũng không dám lười biếng, nắm chặt cây súng trong tay, lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng.
Hơn một phút trôi qua, từ trong một hang động có hai người đi ra.
Hoàng Thiên lập tức nhận ra, một người là Phạm Văn Hùng, còn người kia chính là em trai anh ta, Phạm Văn Doãn.
Trên mặt hai anh em này vẫn còn vài vết bầm tím do trước đó bị Hoàng Thiên đập một trận, trong thời gian ngắn vẫn chưa khôi phục được.
Trên tay Văn Hùng còn quấn băng gạc, ngón tay đã được nối liền, khôi phục khá tốt.
Lúc này, sắc mặt Văn Hùng không có biểu cảm gì, ánh mắt tràn đầy sát khí, nhìn Hoàng Thiên như nhìn kẻ thù sinh tử.
Anh ta vẫn còn hận thù trong lòng.

Sống đến từng này tuổi, anh ta cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, bị Hoàng Thiên đánh cho thừa sống thiếu chết, còn mất một ngón tay.

Thù này, Văn Hùng nhớ rất Kĩ.
“Ha ha, anh trai, anh nói đúng thật.

Lá gan của tên họ Hoàng này thật lớn, phải mang theo một tay sai mới dám đến nơi này.”
Phạm Văn Doãn nhe răng cười, trêu tức nhìn Hoàng Thiên, sau đó nói với Văn Hùng.
Văn Hùng nghe xong cũng cười ha ha, nhìn Hoàng Thiên một lượt, quẹt miệng nói: “Hoàng Thiên, vốn dĩ tao chỉ muốn một cái tay của mày, nhưng không ngờ mày còn tự dẫn mình vào lưới.

Xem ra tao nhất định phải lấy luôn cả cái mạng mày mới được.”
Dứt lời, Văn Hùng lấy ra một cây súng lục, lắc lắc trên tay, giống như đang thị uy với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không hề sợ cái tên Văn Hùng này.

Hơn nữa, anh cũng biết, Vũ Thanh nhất định đã dẫn người đi theo, mai phục ở xung quanh.
Chỉ cần Văn Hùng dám làm loạn, nhất định sẽ bị người của Vũ Thanh bản cho nổ đầu.
Đã có lực lượng hùng hậu như vậy, Hoàng Thiên sao còn phải sợ Văn Hùng nữa?
“Mày nghĩ mày có bản lĩnh đó sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, hỏi Văn Hùng.
Văn Hùng cũng không ngờ Hoàng Thiên lại bình tĩnh như vậy, việc này thật đáng để suy nghĩ.
Mẹ kiếp! Sao tên Hoàng Thiên này lại bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn mang theo không chỉ một người? Còn có nhiều người khác mai phục xung quanh đây sao?
Văn Hùng thầm nghỉ ngờ trong lòng, nhìn xung quanh một lượt.
Nhưng ở nơi rừng cây rậm rạp như vậy, cho dù có giấu tám trăm người cũng không dễ bị phát hiện.
“Anh, đừng nói nhiều với tên này nữa! Xử lý hắn, sau đó về thành phố Bắc Ninh cướp luôn vợ của hắn!”
Phạm Văn Doãn hung tợn nói với Văn Hùng.
Hoàng Thiên nghe Văn Doãn nói vậy, khế nghiến răng.
Anh nghĩ thầm, tên khốn Văn Doãn này vẫn còn tơ tưởng đến Ngọc An.
Thật đáng chết!
“Ha ha, đừng gấp.

Văn Doãn, em quên mất tên Hoàng Thiên này đã trừng trị chúng †a như nào rồi sao? Hôm nay, anh muốn hẳn quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin anh.”
Văn Hùng nhe răng cười.


Nói xong, anh ta đắc ý cầm cây súng lục, đi về phía Hoàng Thiên.
Văn Doãn đi theo sau Văn Hùng, làm bộ dạng như muốn ăn thịt người, rất nhanh đã đến trước mặt Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên, lập tức quỳ xuống đất dập đầu một trăm cái.

Tao sẽ chỉ chặt tay mày và tha cho cái mạng chó của mày.”
Văn Hùng lắc lắc cây súng lục, cười nói với Hoàng Thiên.
Nhìn vẻ mặt ghê tởm của Văn Hùng, Hoàng Thiên không thể nén được lửa giận, càng không có tâm trạng mà nghe anh ta nói nhảm!
Bốp, bốp!
Hoàng Thiên không nói nhiều, lập tức cho Văn Hùng hai cái bạt tai.
Việc này thật sự quá bất ngờ, dù là ai cũng không dám nghĩ tới.

Dưới tình huống như vậy mà Hoàng Thiên còn dám đánh Văn Hùng.
Cả Văn Hùng và Văn Doãn đều không ngờ, ngay cả Trình Ngư cũng không nghĩ tới.
Cậu chủ thật đúng là “bậc đế vương”
nóng tính.

Hiện tại chúng ta đang ở thế bị động, cậu chủ còn ra tay trước nữa chứ?
đề phòng chuyện không hay, cậu đã lấy súng lục ra sẵn, nhắm ngay đầu Văn Hùng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiễn Văn Hùng lên Tây Thiên.
Văn Hùng tức muốn ói máu.

Mất bao nhiêu công mới bắt cóc được Lâm Huỳnh Mai đến đây, chính là vì báo thù Hoàng Thiên.
Vậy mà còn chưa kịp báo thù, đã bị Hoàng Thiên cho ăn hai cái tát.

Điều này khiến Văn Hùng không thể chấp nhận được.
“Được lắm, thằng ranh này, mày thật sự muốn chết rồi!”
Văn Hùng nổi cơn thịnh nộ, hét vào mặt Hoàng Thiên, sau đó định giơ súng nhắm vào anh.
Hoàng Thiên đã sớm chuẩn bị, biết rằng Văn Hùng nhất định có bày mai phục ở chỗ này.

Nhưng hôm nay, không phải cá chết thì lưới rách, Hoàng Thiên cũng không thèm quan tâm.
Anh nhanh chóng tóm lấy bàn tay cầm súng của Văn Hùng, bay lên, tung một cú nhắm thẳng vào bụng anh ta.
“AI”
Văn Hùng đau đớn hét lớn, bay ngược ra sau, cây súng lục rơi xuống.
“Mẹ kiếp! Mang con bé kia rat”
Văn Hùng ngã xuống đất, quay đầu hét về phía hang động..