Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 164: Không Nể Mặt Hoàng Thiên Tôi À






Cảnh tượng đó làm cho tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy kinh ngạc.
Đường đường là ông trùm khét tiếng đất Bắc Giang, là Phạm Văn Hùng tiếng tăm lẫy lừng trong giới xã hội đen.
Rất nhiều người, kể cả những người không lăn lộn trong giới giang hồ cũng từng nghe nói đến cái tên Phạm Văn Hùng này rồi.
Một con người độc ác, tàn bạo và thủ đoạn thâm hiểm nhất trong truyền thuyết.
Ngay cả Kha Phù cũng không dám đắc tội với Phạm Văn Hùng.
Không ai có thể ngờ được Hoàng Thiên lại có thể gan to đến như vậy, dám phang cả cái ghế vào đầu của Phạm Văn Hùng.
Phạm Văn Hùng ngồi đơ ra dưới đất mấy phút liền thì mới phát hiện ra đầu mình chảy máu, anh ta gào lên đau đớn.
Nếu như không phải quá đau thì Phạm Văn Hùng sẽ không dễ dàng từ bỏ mặt mũi của mình để mà gào lên như thế.
“Anh Hùng, anh Hùng, anh sao rồi?”
Ngô Diệu Hoa vội vàng lấy khăn tay ra lau máu cho Phạm Văn Hùng.
“Mẹ nó, đánh chết tao rồi…”
Giọng nói của Phạm Văn Hùng run rẩy.
Chật vật một hồi, anh ta mới có thể đứng lên được.

Anh ta lảo đảo qua lại rồi lại ngã uych xuống đất.
Hoàng Thiên ra tay rất mạnh, suýt chút nữa não của của Phạm Văn Hùng đã bị anh đánh cho teo lại.

Chức năng vận động đi lại trong não của Phạm Văn Hùng vì thế mà bị ảnh hưởng trực tiếp.
“Thằng khốn này! Mày dám đánh anh Hùng như thế à?”
Một tên đàn em của Phạm Văn Hùng cuối cùng cũng phản ứng lại được.

Cậu ta măng chửi rồi dẫn người xông về phía Hoàng Thiên.
Tiêu Tấn đứng đó chờ sẵn, chỉ cần giơ tay ra là có thể tóm được cổ áo tên kia.

Tiêu Tấn vung tay đấm thẳng vào mũi tên kia một phát.
Bụp Một âm thanh chát chúa vang lên.


Sống mũi của tên kia đã bị Tiêu Tấn đấm gấy.
Tên đàn em này của Phạm Văn Hùng kêu lên thảm thiết.

Hắn ta ngã lăn ra đất, nằm ngửa mặt lên trời và dậy không nổi.
Mười mấy tên đứng sau đơ người ra một lúc, sau đó mới hét lên, cùng xông về phía Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn không phải là người hồ đồ.

Mấy năm Tiêu Tấn đi theo Lã Việt, anh không làm gì khác ngoài chuyện đánh nhau.

Tiêu Tấn rất thành thục chuyện đánh nhau.
Lúc đánh nhau, Tiêu Tấn có thể đánh lại mười tên cùng một lúc.

Trong vòng chưa đến 10 phút là anh có thể đánh cho 45 thằng nằm đất.
Mấy anh em Tiêu Tấn dẫn theo cũng đều không phải là hạng vừa.

Mặc dù bên Tiêu Tấn không nhiều người bằng bên kia những phe Tiêu Tấn tuyệt đối không ở thế yếu.

Chỉ sau một phút, tất cả những đàn em của Phạm Văn Hùng đều bị đánh cho gục hết.
Tất cả mọi người ở đấy đều đơ mặt ra nhìn.

Cứ nghĩ Hoàng Thiên đem theo ít người thì nhất định sẽ bị Phạm Văn Hùng đánh cho lên bờ xuống ruộng nhưng không ngờ kết quả lại là thế này.
Phạm Văn Hùng cũng kinh ngạc vô cùng, đúng là không thể dây vào loại người như Hoàng Thiên.

Vừa nãy phe của Phạm Văn Hùng còn diều võ giương oai thì nay tất cả đều như con chó cụp đuôi.
Ngô Diệu Hoa đần mặt ra nhìn Hoàng Thiên, cô ta không chịu nổi nữa.

Vừa nãy cô †a còn kiêu ngạo, chờ xem Phạm Văn Hùng sẽ xử lý đám Hoàng Thiên ra sao nhưng bây giờ cô ta sợ đến mất hồn mất vía rồi.
Vì Phạm Văn Hùng không thể bảo vệ cho cô ta được nữa.

Những tay chân Phạm Văn Hùng đem từ Bắc Giang tới bây giờ đều đang nằm bò trên mặt đất.
Điều càng làm Phạm Văn Hùng thất vọng hơn chính là anh ta nhìn thấy Hoàng Thiên có ít người nên ra lệnh toàn bộ anh em đều xông lên, đứng chật kín ngoài hành lang phòng bao.
Kha Phù đứng ở một bên, bây giờ tim ông ta đã nhảy lên tận cổ họng.

Đến bây giờ ông ta mới coi như chính thức hiểu rõ được Hoàng Thiên.
Lúc trước Kha Phù chỉ coi Hoàng Thiên như cậu ấm của nhà họ Hoàng ở Hà Nội.
Mặc dù ông ta sợ nhà họ Hoàng nhưng lại không hề e ngại Hoàng Thiên.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Hoàng Thiên tát Kha Phù một cái không nhẹ,bây giờ ông ta còn tận mắt chứng kiến Hoàng Thiên đánh Phạm Văn Hùng dã man như thế nào.

Trong lòng ông ta dấy lên một cảm giác lo sợ.
Lăng Thanh Trúc chớp chớp đôi mắt nhìn Hoàng Thiên đầy ngưỡng mộ.

Mặc dù Hoàng Thiên đã đánh Kha Phù nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự ngưỡng mộ mà Lăng Thanh Trúc dành cho Hoàng Thiên.
“Anh Thiên, xử lý mấy thằng này thế nào?”
Tiêu Tấn xắn tay áo lên, chỉ vào mười mấy tên đàn em của Phạm Văn Hùng đang nằm ngang dọc trên nền đất, hỏi ý kiến của Hoàng Thiên.
“Lôi chúng nó ra ngoài, dạy dỗ bọn chúng cho cẩn thận.”
Hoàng Thiên nói.
“Vâng ạ.”
Tiêu Tấn nghe lệnh rồi vẫy đám đàn em khoảng chục người của mình tới.
Hai người khiêng một đứa ra ngoài, chẳng mấy chốc mười mấy tên đàn em của Phạm Văn Hùng đã bị khiêng hết ra bên ngoài để dạy dỗ.
Không cần nghĩ cũng biết, mười mấy con sâu tội nghiệp đó sẽ bị đánh thảm hại tới cỡ nào.
Phạm Văn Hùng vô cùng hoảng hốt, cuối cùng anh ta cũng ý thức được mình đã tự cao tự đại và ngông cuồng như thế nào rồi.
Ngang ngược bao nhiêu năm như vậy, đến hôm nay Phạm Văn Hùng cũng biết thế nào là nhục nhã.
Nhìn Hoàng Thiên một lần nữa, Phạm Văn Hùng không dám coi thường anh nữa.
Anh ta thấy rằng Hoàng Thiên còn độc ác hơn mình rất rất nhiều.
Hoàng Thiên kéo ghế ra rồi ngồi xuống, liếc mắt nhìn Phạm Văn Hùng vẫn chưa bò dậy được.

“Sang đây, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Hoàng Thiên ngoắc ngoáắc tay gọi Phạm Văn Hùng sang.
Mặt Phạm Văn Hùng trắng bệch ra.

Mặc dù Hoàng Thiên ra tay độc ác, đánh thẳng vào đầu anh ta nhưng dù sao anh ta cũng là người đã từng kinh qua sóng to gió lớn nên anh ta vẫn chưa phục hẳn.
“Gã họ Hoàng kia, ở địa bàn của tao mà mày dám đánh tao như thế hả? Mày cứ đợi đấy… Phạm Văn Hùng nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng Thiên.
Choang!
Hoàng Thiên lấy một cái ly cao rồi ném thẳng vào trán của Phạm Văn Hùng.
Cái ly kia vỡ ra, làm trán Phạm Văn Hùng rách toạc, dính đầy mảnh vỡ thủy tinh.
Phạm Văn Hùng gào thét ầm ï, nhờ Ngô Diệu Hoa lấy những mảnh vỡ thủy tinh trong trán ra hộ.
Nhưng Ngô Diệu Hoa sợ quá nên tay chân run rẩy.

Cô ta không dám giúp Phạm Văn Hùng lấy thủy tinh ra.

Lúc này cô ta tức điên lên, nhìn trừng trừng Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, anh quá đáng lắm rồi đấy!
Anh có biết nhà họ Ngô chúng tôi là ai không? Anh dây vào được không?”
Mẹ nó.
Hoàng Thiên cạn lời.

Anh làm sao mà biết được nhà cô là nhà nào?
“Chuyện của đàn ông đàn bà đừng có chen vào.”
Hoàng Thiên đáp lại đơn giản.
“Anh cút con mẹ nhà anh đi!”
Ngô Diệu Hoa không giả vờ đoan trang nữa.

Cô ta chửi thẳng vào mặt Hoàng Thiên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiêu Tấn đi qua rồi cho Ngô Diệu Hoa bốn cái tát, mặt cô ta sưng phù lên.
“Dám nói chuyện với anh Thiên như thế à”
Tiêu Tấn quát vào mặt Ngô Diệu Hoa.
Ngô Diệu Hoa tức sôi máu.

Cô ta định măng nữa nhưng đành phải mím môi nuốt những lời định nói xuống.
Ngô Diệu Hoa thật sự không nói khoác.
Gia thế nhà cô ta cũng thuộc hạng khủng nhưng điều đó không có giá trị gì cả vì Hoàng Thiên không hề để ý tới nó.
Thấy Ngô Diệu Hoa không dám mở miệng nữa, Hoàng Thiên bảo Tiêu Tấn thôi không đánh nữa.
“Sang đây, chúng ta nói chuyện tiếp:”
Hoàng Thiên ngoắc ngoäc tay gọi Phạm Văn Hùng lại.
Nói cái đầu anh!
Vết thương của Phạm Văn Hùng vẫn đang chảy máu ròng ròng thì nói cái đầu nhà anh.

Đã là cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt rồi thì còn nói năng gì nữa?
“Anh, anh muốn nói gì?”
Phạm Văn Hùng lắp bắp, anh ta nhìn Hoàng Thiên và hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
“Anh đừng nhầm.

Là anh hỏi tôi hẹn tôi tới đây nói chuyện, anh còn hỏi tôi muốn nói chuyện gì à?”
Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, nhìn Phạm Văn Hùng đầy thân ái.
Nhìn nụ cười của Hoàng Thiên, Phạm Văn Hùng thấy lo sợ trong lòng.
“Hoàng Thiên, tôi cam đoan anh sẽ phải hối hận vì chuyện hôm nay.”
Phạm Văn Hùng không dám kiêu ngạo, hung hăng như lúc trước nữa nhưng vẫn cứng mồm bảo rằng sẽ không tha cho Hoàng Thiên.

Phạm Văn Hùng muốn cố giữ lại ít thể diện cho mình.
“Vậy sao?”
Hoàng Thiên đứng dậy rồi đi đến trước mặt Phạm Văn Hùng và nhìn anh ta.

Phạm Văn Hùng cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn đang tiến đến gần.

Anh ta nằm trên đất, ngẩng đầu dậy và lo sợ nhìn Hoàng Thiên.
“Có gan thì nói lại lân nữa đi.”
Hoàng Thiên như cười như không, anh vừa nhìn vừa nói với Phạm Văn Hùng.
Nếu anh ta không dám nói lại lần nữa thì nhất định sẽ bị tất cả những người ở đây cười nhạo.
Phạm Văn Hùng hiểu rõ rằng anh ta bắt buộc phải tỏ ra hung dữ, phải cứng đến cùng: “Anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay.”
Bốp!
Hoàng Thiên vung chân và đá thẳng vào cằm của Phạm Văn Hùng.
“Ất”
Phạm Văn Hùng gào lên đau đớn, người anh ta bắn ra xa bốn năm mét.

Anh ta ôm căm và lăn lộn khắp nơi.
“Phụt…”
Phạm Văn Hùng nhổ máu trong miệng, theo đó là năm cái răng văng ra.
Ngoài tiếng kêu gào của Phạm Văn Hùng ra, trong phòng bao vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều bị khung cảnh trước mặt làm cho kinh hãi.
Không ai có thể ngờ được rằng một người trông bình thường như Hoàng Thiên lại có thể đánh một ông trùm là Phạm Văn Hùng như thế.
Kha Phù vô cùng hối hận.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu Phạm Văn Hùng không thể đọ lại được với nhà họ Hoàng.
Hoàng Thiên không phải là kẻ ngốc.

Nếu không anh cũng không ra tay mạnh như thế.
Lần này đúng là đã gây thù chuốc oán với Hoàng Thiên thật rồi, không hóa giải được mối thù này thì đúng là một điều kinh khủng.
Hoàng Thiên vẫn cứ thoải mái, điềm tĩnh như vậy.

Anh đánh Phạm Văn Hùng ra nông nỗi đó mà vẫn mang được trên người một vẻ rất thản nhiên, tùy ý.
“Nào anh Hùng đến gần đây nào.

Đại ca, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Hoàng Thiên đến gần Phạm Văn Hùng, mỉm cười rồi nói với anh ta.
Điều đó làm cho Phạm Văn Hùng tức điên lên.

Anh ta vừa đau vừa tức sôi máu nên mặt đỏ phừng phừng.

Cũng may trên mặt anh ta có máu nên người ta cũng có thể hiểu được đó là vết máu chứ không phải do anh ta xấu hổ mà đỏ mặt.
Anh ta cũng không phải là sắt nên không dám cứng mồm nữa.
Phạm Văn Hùng đã bị đánh gãy năm cái răng rồi, nếu như anh ta còn cứng mồm nữa thì không biết Hoàng Thiên sẽ hành hạ anh †a tới cỡ nào nữa.
Nghĩ như vậy, Phạm Văn Hùng không dám xưng đại ca nữa.

Hắn bò rạp trên nền đất và không dám nói câu nào.
“Tôi đang nói chuyện với anh mà anh lại không quan tâm à? Anh không nể mặt Hoàng Thiên tôi đúng không?”
Sắc mặt Hoàng Thiên tối lại, hỏi đồn Phạm Văn Hùng..