Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 162: Không Ít Những Nhân Vật Không Tầm Thường






Căn phòng bao này rất rộng rãi và sáng sủa, nội thất ở bên trong càng khiến cho người ta lóa mắt vì độ hào hoa sang trọng, nơi đây có thể được xem như là một trong những khách sạn số một ở ngoại ô phía Tây này.

Hoàng Thiên vừa mới bước vào, liền nhìn thấy bên trong đã đứng kín cả hơn mười mấy người rồi.

Những người này đều đang ngồi ngay ngắn trên ghế, bàn tiệc cũng vô cùng phong phú, trên bàn bày ra vô số các loại rượu nổi tiếng, giá trị của những loại rượu này đều vô cùng đắt đỏ.

Lúc này, Hoàng Thiên vừa nhìn qua đã thấy được vị trí của hai cha con Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn, hai cha con họ Phạm đang ngồi ở chỗ đó, toàn bộ những ánh mắt đều đổ dồn lên người của Hoàng Thiên.

Vị trí trung tâm nhất có hai người đang ngồi, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu cắt undercut vuốt kéo vô cùng chỉnh chu, bộ dáng kiểu cách khí phái bức người.

Bên cạnh người đàn ông này còn có một người phụ nữ vô cùng quyến rũ và tinh tế, ăn mặc hợp mốt thời thượng, khiến cho đàn ông chỉ liếc nhìn thôi cũng đã bị cô ta câu mất hồn phách rồi.

Điều khiến cho Hoàng Thiên ngạc nhiên nhất là, người ngồi bên cạnh người đàn ông cắt tóc undercut kia lại là trùm xã hội đen của cả tỉnh, ông Kha Phù!
Ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc như hình với bóng, luôn không thể tách rời nhau, lúc này Lăng Thanh Trúc ngồi ngay bên cạnh ông ta, hai người nói chuyện thân mật hết sức.

Tuy nói Lăng Thanh Trúc rất quyến rũ, nhưng so sánh với người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông cắt quả đầu undercut kia thì vẫn còn thua xa rất nhiều.

Gặp được ông Kha Phù ở nơi này, Hoàng Thiên cảm thấy có chút nằm ngoài dự liệu, đồng thời cũng cảm thấy có chút không vuil Ông Phù làm cái gì với đám người này ở đây thế không biết!
Trong lòng của Hoàng Thiên nghỉ ngờ mãi không thôi nhưng lại càng cảm thấy bất mãn với ông Kha Phù nhiều hơn.


Lão già này, ông đến đất ngoại ô phía Tây này cũng không thèm chào hỏi Hoàng Thiên đây một tiếng sao? Hơn nữa còn âm thầm ngồi chung một thuyền với đám người nhà họ Phạm này, rốt cuộc ông có xem Hoàng Thiên tôi ra gì không!
Trong lòng nghĩ đến những điều này, sắc mặt của Hoàng Thiên cũng trầm xuống rất nhiều, đứng ở trước cửa phòng, không mở miệng nói câu nào.

Mười mấy người ở trong phòng bao, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người của Hoàng Thiên, đặc biệt là người phụ nữ tinh tế ở bên cạnh tên đàn ông cắt đầu undercut kia, cô ta dùng ánh mắt sắc bén của mình đánh giá triệt để con người của Hoàng Thiên, dường như còn hận không thể xuyên thấu qua cơ thể của anh.

“Cậu Thiên, hi hi hi, cậu đến rồi, mau đến đây ngồi đi!”
Sắc mặt của ông Kha Phù mang theo vẻ cổ vũ, chạy chậm đến gần trước mặt của Hoàng Thiên, mời Hoàng Thiên vào chỗ ngồi.

Lúc trước, khi Hoàng Thiên gặp mặt ông Kha Phù thì ít nhiều vẫn cho lão già này chút thể diện, dù sao thì ông Kha Phù cũng là đại ca xã hội đen số một của toàn tỉnh, hơn nữa ông Kha Phù cũng đã từng giúp đỡ cho Hoàng Thiên.

Nhưng hôm nay, Hoàng Thiên lại không muốn cho ông Kha Phù chút thể diện này!
Ông Kha Phù trong ngoài không phân rõ này, lẽ nào ông thân thiết với nhà họ Phạm còn xa lạ với Hoàng Thiên tôi đây ư?
Hoàng Thiên nghĩ đến những việc này, cảm thấy ông Kha Phù thật sự có chút không đáng tin, so với Lã Việt một mực trung thành với mình thì còn kém xa, thậm chí không đáng để có thể sánh cùng.

“Ông Phù, ông rất rảnh rỗi đấy nhỉ, tới ngoại ô phía Tây từ khi nào thế?”
Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn ông Kha Phù hỏi.

Ông Kha Phù là nhân vật không tầm thường, rành nhất là việc nhìn mặt đoán ý người, vừa nhìn biểu tình và thái độ của Hoàng Thiên như thế đối với mình, ông ta đương nhiên hiểu được Hoàng Thiên đang giận mình.

Nhưng lão già này cũng có chút khó xử riêng của mình, Hoàng Thiên và Phạm Văn Hùng, hai người này, người nào ông ta cũng không thể đắc tội đến được nha!
Tên đàn ông cắt đầu undercut kia chính là Phạm Văn Hùng đến từ Bắc Giang, mấy năm trước Phạm Văn Hùng và ông Kha Phù có chút giao tình qua lại, cho nên lần này đến ngoại ô phía Tây thành phố Hà Nội tìm Hoàng Thiên tính sổ, người đầu tiên Phạm Văn Hùng nghĩ đến chính là ông Kha Phù.

Chính ngay vào sáng sớm hôm nay, ông Kha Phù đã được Phạm Văn Hùng mời đến đây rồi, hơn nữa ông ta vẫn chưa có cơ hội để nói rõ chuyện này cho Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, tôi, tôi chỉ vừa đến vào sáng sớm ngày hôm nay mà thôi… Ông Kha Phù vô cùng xấu hổ, đứng trước mặt Hoàng Thiên nhỏ giọng thanh minh cho bản thân, Thấy bộ dáng cẩn trọng của ông Kha Phù khi đứng trước mặt Hoàng Thiên như thế, toàn bộ những người hiện đang có mặt ở đây cũng cực kỳ hoảng hốt.

Đến cả những tên nhà họ Phạm kia cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ đều biết rõ ông Kha Phù ở trong cái tỉnh này trâu bò ngầu lòi đến cỡ nào, ông ấy có thể một †ay che trời.

Đến cả ông Kha Phù cũng phải khom lưng thận trọng với tên Hoàng Thiên này ư?
Đến cùng thì tên Hoàng Thiên này có bối cảnh hắc ám đến cỡ nào chứ?
Trong lòng của tất cả bọn họ đều đang âm thầm suy đoán, nhưng không có ai dám nói bất cứ lời nào.

“Ông cũng hay lắm ông Phù ạ, đến ngoại ô phía Tây rồi cũng không hỏi han tôi lấy một tiếng.


Hoàng Thiên cười lạnh nói với ông Kha Phù.

Thật ra Hoàng Thiên đã chừa lại chút mặt mũi cho ông ta rồi, nếu như không phải như thế thì dựa vào tính tình của Hoàng Thiên, sớm đã gào đuổi ông ta đi ra khỏi đây rồi!

Ông Kha Phù biết lần này đã chọc giận đến Hoàng Thiên rồi, ông ta lo lắng đến mức toát cả mồ hôi lạnh cả ra, xem ra việc ông †a cố gắng để không đắc tội cả hai bên là điều không thể rồi.

Phải làm sao đây? Nên đứng về phía nào đây?
Đầu óc của ông Kha Phù xoay chuyển rất nhanh, sau đó lập tức ra quyết định cuối cùng của mình.

So với nhà họ Hoàng ở thủ đô thì thật sự thế lực của Kha Phù ông ta cũng chỉ là tôm tép mà thôi, sự tồn tại của bọn họ mới là trâu bò nhất cái đất Việt này, nếu so với nhà bọn họ thì y hệt như thiên giới và trần gian vậy.

Nhưng còn Phạm Văn Hùng ở Bắc Giang, anh ta cũng là người có thế lực và tiền tài đủ khiến cho thế nhân kinh hãi, ông Kha Phù cũng không hề muốn đụng chạm gì đến Phạm Văn Hùng, ông ta đã bị dồn vào thế khó rồi.

Hoàng Thiên cũng là người thông minh, anh lập tức nhìn thấy được suy nghĩ của ông Kha Phù, bất giác hừ lạnh một tiếng.

Cho dù ông Kha Phù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng đã chọn ngồi vào bên cạnh của tên Phạm Văn Hùng kia rồi, tương đương với việc ông ta đã là một giuộc với bọn chúng!
“Cậu Thiên, lại đây nào, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này chính là Phạm Văn Hùng của đất Bắc Giang đấy anh ạ! Vị này là bạn gái của tổng giám đốc Hùng, cô Ngô Diệu Hoa”
Mồ hôi lạnh đã chảy đầy đầu ông Kha Phù, ông ta cố gắng giới thiệu Phạm Văn Hùng và Ngô Diệu Hoa cho Hoàng Thiên, trong lòng thật sự là đã thấp thỏm muốn chết rồi.

Lúc này Hoàng Thiên mới sải bước đi về phía trước, Tiêu Tấn dẫn theo mấy tên đàn em cũng nối đuôi đi theo phía sau, anh ta phải đảm bảo sự an toàn cho Hoàng Thiên nhất có thể.

Ngô Diệu Hoa thật sự là vô cùng tò mò với Hoàng Thiên này, từ khi Hoàng Thiên bước vào phòng đến giờ, ánh mắt đánh giá của cô ta vẫn chưa từng rời khỏi anh dù chỉ là một giây.

Lúc thấy Hoàng Thiên đã đi qua, Ngô Diệu Hoa lại ném qua cho Hoàng Thiên một đôi mắt quyến rũ, hy vọng có thể hấp dẫn được sự chú ý của Hoàng Thiên, Nhưng cô ta đã tốn công vô ích rồi, vốn dĩ Hoàng Thiên chẳng thèm chú ý đến cô ta chút xíu nào, cũng có thể nói, đối với loại đàn bà lẳng lơ như cô ta, anh chẳng thèm hứng thú.

Phạm Văn Hùng đương nhiên cũng phát hiện ra Ngô Diệu Hoa đang trêu ghẹo Hoàng Thiên, khuôn mặt bất giác trâm xuống, hung tợn trợn mắt nhìn Ngô Diệu Hoa một cái.

Ngô Diệu Hoa lúc này mới thu liễm lại một chút, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại có ý cười tựa như không cười, cũng không biết cô ta đang nghĩ gì nữa.

“Ha ha, cậu chính là Hoàng Thiên đấy sao?”
Khuôn mặt của Phạm Văn Hùng lộ ra một tia cười lạnh, dựa lưng vào ghế, khí phách hùng hổ.

Thấy Phạm Văn Hùng kia ngạo mạn như thế, khóe miệng của Hoàng Thiên cũng bất giác lộ ra một nụ cười lạnh.

Đã đến ngoại ô phía Tây Hà Nội này rồi còn giả bộ phách lối với Hoàng Thiên tôi ư?
Phạm Văn Hùng này cũng thật sự là không biết thế nào là sống chết!
Trong lòng Hoàng Thiên âm thầm nghĩ như thế, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phạm Văn Hùng một cái: “Tôi không có thời gian rề rà với anh đâu, anh muốn nói chuyện gì thì cứ nói thẳng luôn đi!”
Chậ!
c Nụ cười trên khuôn mặt Phạm Văn Hùng lập tức biến mất, anh ta hung hăng cắn chặt răng!
Với thân phận của anh ta, cho dù có là nhân vật lợi hại như thế nào khi gặp anh ta cũng không dám bất kính với anh ta như tên Hoàng Thiên này, có người nào không cúi lưng gập đầu đâu chứ?
Nhưng tên Hoàng Thiên này lại giống như từ trên cao nhìn xuống, không thèm xem Phạm Văn Hùng là cái thá gì.

Ở trước mặt nhiều người như thế, Phạm Văn Hùng cảm thấy mất mặt vô cùng, trong lòng rất không vui.


“Ha ha, quả nhiên là một người đàn ông mạnh mẽt Nghe nói có tên vô danh nào đó đã động chạm đến cha già và thằng em của tao? Đến quấy rối sòng bài mà bọn họ mở ở ngoại ô phía Tây Hà Nội, là mày có phải không?”
Phạm Văn Hừng cười lạnh một tiếng, sắc mặt âm u, mở miệng hỏi Hoàng Thiên.

“Đúng đấy thì sao, mày có ý kiến gì?”
Sắc mặt của Hoàng Thiên lạnh nhạt, không căng thẳng cũng không từ tốn hỏi lại.

Vừa mới nói ra lời này, trái tim của những con người đang có mặt ở đây như nhảy lên khỏi cổ họng, biết được buổi tiệc rượu ngày hôm nay, chỉ e là phải mất mát ít nhiều.

Bởi vì Hoàng Thiên và Phạm Văn Hùng vừa gặp mặt, đã giương cung bạt kiếm về phía đối phương rồi, không nổ ra chiến tranh mới là chuyện lạ.

Đa số những người đang có mặt ở đây đều là những người tai to mặt lớn ở tỉnh, lần này đến ngoại ô cùng một đợt với ông Kha Phù, muốn làm quen với Phạm Văn Hùng một phen.

Nhưng những người này đều có thể nhìn ra được, ông Kha Phù rất cung kính với Hoàng Thiên, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, tên họ Hoàng này chắc chắn cũng là nhân vật không dễ chọc đến.

Cho nên những người này nãy giờ chẳng dám ho hắn một tiếng, ông Kha Phù còn chưa nói gì, bọn họ nào dám hé răng mở mồm?
Ngô Diệu Hoa cười híp mắt nhìn Hoàng Thiên, trong mắt của cô ta, Hoàng Thiên này thật sự đã gợi lên sự hứng thú của cô ta.

Tên này ấy thế mà lại ngang nhiên đối mặt trực diện với Phạm Văn Hùng, khí phách đó cũng thật là đáng khen mà.

“Ha ha, em nói này anh Hùng ơi, chúng ta đừng có sặc mùi thuốc súng như thế có được không? Hôm nay không phải là muốn nói chuyện với anh Hoàng Thiên đây sao?”
Ngô Diệu Hoa ha ha cười quyến rũ một tiếng, nắm lấy cổ tay của Phạm Văn Hùng rồi khẽ nắm nhẹ.

Sắc mặt của Phạm Văn Hùng rất khó nhìn, lúc này quét mắt qua nhìn ông Kha Phù, sau đó lại nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, tao vốn muốn xử chết mày, nhưng ông Kha Phù đã cầu xin thay cho mày cho nên tao muốn giữ cho ông ấy chút thể diện, mới ngồi xuống đây nói chuyện với mày một chút, mày đừng không biết điều như thết”
Thấy Phạm Văn Hùng tỏ vẻ ngầu đời, Hoàng Thiên thật sự nhìn không quen.

Ánh mắt sắc bén quét qua nhìn ông Kha Phù, chỉ thấy ông Kha Phù cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt sắc nhọn của Hoàng Thiên.

“Ha ha, Hoàng Thiên tao cần ông ta cầu xin cho ư? Mày không cần giữ thể diện cho ông ta làm gì đâu, muốn làm gì thì làm nhanh đi, Hoàng Thiên đây sẽ tiếp mày hết mức!”
Giọng nói của Hoàng Thiên vang dội khắp phòng, chỉ tay vào Phạm Văn Hùng hùng hổ nói.

.