Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 158: Hôm Nay Phải Đánh Bài






Trương Lan Phượng đã sớm sợ hãi trước khí thế của Hoàng Thiên, không ngờ kẻ vô dụng trong mắt bà lại có thể đánh cho tên giang hồ Nguyên Thứ không còn nhìn được mặt mẹ thế này.
Trời ơi, Hoàng Thiên định đánh mình nữa sao?
Trái tim Trương Lan Phượng đập liên hồi, đứng một chỗ run lẩy bẩy, không dám nhìn vào mặt Hoàng Thiên.
Trương Lan Phượng đoán không sai, Hoàng Thiên thực sự muốn giáo huấn bà ta!
Cái thứ mẹ vợ không đứng đắn, khi nấy còn tỏ ra rất rẻ mạt, không ngờ lại cổ vũ Phạm Văn Doãn làm nhục Lâm Ngọc An!
Hoàng Thiên càng nghĩ càng tức giận, đi tới trước mặt Trương Lan Phượng.
“Cậu muốn làm gì?”
Trương Lan Phượng sợ hãi như chuột gặp phải mèo, hét to một tiếng rồi chạy ra núp sau lưng Lâm Ngọc An.
“Ngọc An, Ngọc An, con mau cản cậu ta.
Cậu ta còn muốn đánh mẹ…”
Trương Lan Phượng thực sự rất sợ, trốn sau lưng Lâm Ngọc An, nói năng điên cuồng.
Lâm Ngọc An được một lần mở mang tầm mắt.

Đây là bà mẹ hung dữ của cô đây sao?
Trước kia, ở trong nhà Trương Lan Phượng nói một là một, nói hai là hai.

Bà chỉ cần đằng hắng một tiếng, Hoàng Thiên đã không dám lên tiếng.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái ngược.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, đừng như vậy mà.
Hoàng Thiên không thể đánh mẹ đâu.”
Lâm Ngọc An bất đắc dĩ khuyên Trương Lan Phượng.
“Sao lại không thể đánh? Thằng nhóc này ra tay đánh người ác độc như vậy mà…”
Giọng nói của Trương Lan Phượng cũng run lên.


Bà đã bị Hoàng Thiên đánh một cái rất đau nên thực sự không muốn bị đánh thêm cái nào nữa.
“Trương Lan Phượng, bà đi ra cho tôi!
Đừng có mà núp sau lưng Ngọc An!”
Hoàng Thiên phẫn nộ hét lên.
Thấy Hoàng Thiên không chịu bỏ qua, Trương Lan Phượng càng sốt sắng, bất lực lắc lắc cánh tay của Lâm Ngọc An: “Ngọc An, con mau làm gì cậu ta đi, không mẹ sẽ bị cậu ta đánh chết đấy!”
“Hoàng Thiên, anh đừng dọa mẹ nữa.
Anh xem, mẹ đã sợ đến mức này rồi!”
Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên.
“Anh không dọa bà ta, hôm nay anh nhất định phải đánh bà ta.”
Hoàng Thiên nói.
Lâm Ngọc An thực sự không biết phải làm sao, cảm thấy dở khóc dở cười.

Hiện tại, Hoàng Thiên cứ giống như “nông dân nổi dậy chống lại chính quyền” vậy, nói đánh mẹ vợ là nhất quyết phải đánh một trận.
Dù Lâm Ngọc An cũng biết là do mẹ mình quá đáng nên Hoàng Thiên mới như vậy, nhưng dù sao Trương Lan Phượng cũng là mẹ cô, cô cũng không thể trơ mắt nhìn bà †a bị đánh được.
“Được rồi, em nghĩ bà ấy cũng biết sai rồi.

Anh đừng đánh bà ấy!”
Lâm Ngọc An vội cầu xin thay cho Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng cảm thấy thật mất mặt, trong lòng phãn nộ, chỉ ước có thể xé nát Hoàng Thiên ra trăm mảnh.
Nhưng bà ta cũng không dám nói gì, bởi vì hiện tại Hoàng Thiên thật sự muốn đập bà †a một trận.
“Trương Lan Phượng, bà nhớ kĩ cho tôi, đừng có chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi.

Sự nhẫn nại của tôi đối với bà cũng có giới hạn!”
Hoàng Thiên chỉ vào mặt Trương Lan Phượng, lạnh lùng hét.
“Mẹ biết rồi, con rể.

Con lợi hại lắm, tuyệt vời lắm, mẹ khâm phục con, không được sao?”
Trương Lan Phượng trốn sau lưng Lâm Ngọc An, cảm giác an toàn mới dám cất giọng nói.
Hoàng Thiên biết Trương Lan Phượng đang nói dối, nhưng cũng không thèm để ý bà ta nữa.
“Đám người này giao cho anh, thẩm vấn bọn chúng, tốt nhất là moi ra được bố con nhà họ Phạm đang ở đâu, hoặc sẽ đi đến đâu.
Hoàng Thiên chỉ vào đám người đi cùng Nguyên Thứ rồi nói với Tiêu Tấn.
“Không thành vấn đề.

Anh yên tâm đi, anh Hoàng.

Chỉ cần bố con họ Phạm kia chưa rời khỏi thành phố Bắc Ninh, tôi nhất định sẽ tìm ra bọn chúng.”
Tiêu Tấn gật đầu nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, dân Lâm Ngọc An rời đi.
Trương Lan Phượng không dám đi cùng Hoàng Thiên, buồn bã rời khỏi biệt thự, tự mình đón xe về nhà.
“Em vẫn đi công ty à?”
Hoàng Thiên lái xe, hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An lắc đầu: “Em vẫn chưa có ý định đi làm.

Haizz, không ngờ lại gặp phải chuyện này.”
“Vậy anh có thể làm gì đây? Đều là do bà mẹ tốt kia của em gây ra, một ngày bà ta không gây chuyện là không chịu được.”
Hoàng Thiên nói với vẻ bất lực.
Lâm Ngọc An không biết phản bác như nào.


Cô biết, Hoàng Thiên nói đúng, mẹ Trương Lan Phượng lúc nào cũng gây ra đủ thứ chuyện.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dành chút thời gian khuyên nhủ mẹ mình về sau bớt gây chuyện lại.
“Sau này, em sẽ khuyên nhủ bà ấy.

Anh đừng giận bà ấy, dù gì bà ấy cũng là mẹ vợ của anh.”
Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy lạnh nhạt cười, cầm lấy tay Lâm Ngọc An, nói: “Điều duy nhất em đáng được khen ngợi chính là đã cho anh một người vợ tốt.”
“Thôi đi đi, đừng nịnh bợ nữa.”
Lâm Ngọc An hờn dỗi nói, nhưng vẻ mặt lại hơi ngại ngùng.
Hoàng Thiên mỉm cười, lái xe đưa Lâm Ngọc An về nhà.
Mới bước vào phòng đã thấy Trương Lan Phượng ngồi trên ghế salon, tự mình cầm cái gương nhỏ đang xức thuốc lên mặt.
Vừa bôi thuốc Trương Lan Phượng vừa ấm ức không thôi.
Nghĩ tới việc gần đây thường xuyên bị Hoàng Thiên đánh, Trương Lan Phượng tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Bà ta không ngờ, một kẻ vô dụng chịu bị ức hiếp suốt ba, bốn năm, vậy mà lại có thể vùng dậy được.
Thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An gắn bó như keo sơn, Trương Lan Phượng tức muốn nổ tung.
Bốp!
Trương Lan Phượng ném cái gương nhỏ lên trên bàn trà, đứng dậy định trở về phòng.
“Mẹ, mẹ định làm gì nữa?”
Lâm Ngọc An đau đầu không thôi, chỉ sợ Trương Lan Phượng lại làm ầm lên với Hoàng Thiên.

Nếu vậy chẳng phải bà ấy sẽ bị đánh tiếp sao?
“Con còn hỏi mẹ làm gì? Đứa con gái này mẹ nuôi tốn công rồi!”
Trương Lan Phượng tức giận đùng đùng, nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An nhíu mày nói: “Mẹ, sao lại nuôi tốn công? Rốt cuộc mẹ làm sao đấy?”
“Con thử nói xem.

Hoàng Thiên đánh mẹ, con còn ân ái đi về cùng cậu ta.

Rốt cuộc con có phải con gái của mẹ không?”
Trương Lan Phượng chỉ trích Lâm Ngọc An.
Hoàng Thiên bất lực không nói được câu nào.

Trương Lan Phượng đúng là hết thuốc chữa, có lẽ hiện tại bà ta không sợ nên muốn trút giận đây mà.
Trút giận thì trút giận đi, chỉ cần không quá đáng, Hoàng Thiên cũng lười phản ứng với bà ta.
Lâm Ngọc An bị Trương Lan Phượng quở trách một hồi, cũng không to tiếng với Trương Lan Phượng.

Dù gì bà ta cũng là người chịu thiệt, hôm nay bị Hoàng Thiên đánh, có tức một chút cũng là dễ hiểu.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận quá.

Thật ra hôm nay mẹ có hơi quá đáng, mẹ thử nghĩ lại xem mẹ đã nói những gì?”
Lâm Ngọc An thở dài nói.
Trương Lan Phượng vẫn không cho rằng mình sai.

Bà ta từ đầu đã chọn trúng Phạm Văn Doãn, còn muốn Phạm Văn Doãn lập tức trở thành con rể mình.
“Mẹ nói sai sao? Phạm Văn Doãn thật xứng đôi với con, hơn nữa trong lúc đó cậu Phạm cũng đứng ra để cứu con mà! Chẳng lẽ con muốn đám người Nguyên Thứ đó làm chuyện ấy với con?”
Trương Lan Phượng nói như kiểu mình không hề sai, hỏi lại Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An thực sự quá nhức đầu rồi, tức giận cắn môi nói: “Mẹ còn chưa nhận ra sao? Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn chính là chủ của Nguyên Thứ.


Nguyên Thứ được bọn chúng sai khiến để diễn trò khổ nhục kế.

Bọn chúng là một đám vô sỉ!”
“Ha ha, đúng là lời nói vô căn cứ! Con đừng có nghe theo Hoàng Thiên mà đi vu khống người tốt.

Mẹ thấy rõ ràng, lúc đánh Phạm Văn Doãn, Nguyên Thứ ra tay rất tàn nhãn, sao có thể là diễn kịch được?”
Trương Lan Phượng cười ha ha.
Bà ta còn định nói thêm những lời khó nghe, nhưng thấy trên mặt Hoàng Thiên tràn đầy vẻ bất mãn, bà ta lập tức nuốt ngược lời muốn nói vào trong, không dám quá phận.
Lâm Ngọc An vô cùng sốt sắng nhưng cô cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng đã bị bố con họ Phạm kia mê hoặc hết thuốc chữa rồi, dù có nói thế nào, bà ta cũng không tin đâu.
Hoàng Thiên càng lười không muốn tranh luận.

Dù sao thì trong mắt Trương Lan Phượng, anh làm gì cũng sai nên có giải thích hay không cũng không quan trọng.
Trương Lan Phượng thấy Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên đều không đáp lại, càng thêm khẳng định là mắt nhìn của mình là đúng, cho rằng Hoàng Thiên cố ý bôi nhọ Phạm Văn Doãn.
Trương Lan Phượng nghĩ, bạn học cũ Phạm Văn Hồng nhất định sẽ rất bất mãn với bà, suy nghĩ một lát, vội xách túi rời khỏi nhà.
“Mẹ, mẹ định làm gì vậy?”
Lâm Ngọc An.
“Mẹ làm gì còn phải báo cáo với con sao?”
Trương Lan Phượng tức giận nói một câu, sau đó liền ra khỏi nhà.
“Được rồi, đừng để ý đến bà ta.”
Hoàng Thiên vỗ vai Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An hiểu rõ, căn nhà này sẽ không bao giờ yên ổn.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng làm tình cảnh thêm hỗn loạn.
“Hoàng Thiên, em cảm thấy có lẽ bát tự của mẹ em và anh không hợp nhau nên mới thường xuyên xung đột như vậy.”
Lâm Ngọc An cười gượng bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cũng cười, vuốt cái mũi của Lâm Ngọc An rồi nói: “Em mê tín lắm đó.

Được thôi, vậy em thử nói xem, bát tự của anh và bà ấy không hợp thì phải làm sao bây giờ?”
“Thực sự không ổn đâu, chúng ta chỉ có thể dọn ra ngoài thôi.

Xa thơm gần thối.

Có lẽ sau khi tách ra một thời gian, mẹ sẽ nhận ra anh là người tốt.”
Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên.
“Haha”
Hoàng Thiên cười, không nói gì.
Có điều, anh hiểu rõ Trương Lan Phượng, trừ phi để lộ ra thân phận anh là cậu Hoàng Hà Nội thì lúc đó, Trương Lan Phượng sẽ không ngần ngại gọi anh một tiếng cha luôn..