Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 157: Không Thể Động Vào Vị Thần Này!






Phạm Văn Hồng sửng sốt một lát, sau đó mới vội vàng lao đến, quan sát vết thương của Phạm Văn Doãn.
Ông ta còn tưởng con của mình bị đánh chết rồi chứ, vừa ôm Phạm Văn Doãn vừa gào thét.
“Doãn! Doãn ơi, con tỉnh lại đi, con đừng dọa chai”
Phạm Văn Hồng như phát điên, lay lay người Phạm Văn Doãn, liên tục gào thét.
“Mẹ ơi! Chết con mất…”
Phạm Văn Doãn mệt mỏi mở mắt ra.
Tai phải cậu ta không ngừng chảy máu, sắc mặt xám xanh, giống như mới dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về.
“Con tỉnh rồi sao? Con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho conl”
Phạm Văn Hồng nghiến răng, gằn giọng nói, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Thiên.
Trương Lan Phượng xông lên đẩy mạnh Hoàng Thiên ra, tức giận nói: “Hoàng Thiên, cậu có biết xấu hổ không hả? Cậu không cứu được Ngọc An thì thôi, cậu Phạm muốn cứu Ngọc An, cậu còn đánh người ta?”
Bốp!
Sau khi Trương Lan Phượng gào thét âm ĩmột hồi liền bị Hoàng Thiên đá một phát vào bụng.
“AI Đau chết mất! Hoàng Thiên, cậu là đồ khốn khiếp! Cậu muốn đạp chết tôi đúng không? Trời ơi, tôi không sống nổi nữa.

Con rể cái gì chứ? Rõ ràng là con quỷ…”
Trương Lan Phượng ngồi phịch xuống, hai tay vỗ bịch bịch xuống đất, gào khóc vang trời.
Vừa nấy, Hoàng Thiên đã muốn dạy cho Trương Lan Phượng một bài học rồi.

Chỉ riêng việc Trương Lan Phượng ủng hộ Phạm Văn Doãn làm chuyện đồi bại với Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên đã không thể tha thứ đượ!
c Nhìn thấy Trương Lan Phượng bị ăn một cú đạp mà còn gào thét không thôi, Hoàng Thiên càng thêm tức giận.
Bốp!
Hoàng Thiên bước lên, tát cho Trương Lan Phượng một cái.

“Câm miệng cho tôi!”
Hoàng Thiên hét lên.
Á… Trương Lan Phương lập tức câm nín.

Lúc này, Hoàng Thiên trông rất khủng bố khiến cho bà ta vô cùng sợ hãi, không dám không ngậm mồm.
“Được đấy, thằng ranh họ Hoàng kia.
Mày gan lắm, mày không sợ chết chứ gì.”
Nguyên Thứ ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên, dẫn năm tên tay sai từ từ đi đến gần Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết, lân này Nguyên Thứ muốn làm thật.

Phạm Văn Doãn đã bị đánh thê thảm như vậy, kẻ làm chó săn như Nguyên Thứ nhất định sẽ phải biểu hiện ra chút gì đó.
“Ha ha, lát nữa mày sẽ biết là ai đang đi tìm đường chết.”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nhìn Nguyên Thứ đang đi về phía mình.
“Haha, mày ăn phải gan hùm mật báo à?
Đến giờ vẫn còn nói lời ngông cuồng như vậy”
Nguyên Thứ cười lớn, sau đó lấy từ trong túi ra một cái dao, trầm giọng nói với Hoàng Thiên: “Đặt tay lên bàn, anh Thứ đây chỉ chặt năm ngón tay của mày.

Còn sau đó xử lý như nào sẽ do cậu Phạm quyết định.”
Thấy tên Nguyên Thứ hung hăng ngang ngược như vậy, Hoàng Thiên thực sự không nói nên lời.
Ở thành phố Bắc Ninh này, còn chưa đến lượt tên khốn này ra vẻ ta đây!.

ngôn tình tổng tài
“Hiện giờ mày đã tự thừa nhận mình là tay sai của cậu Phạm rồi sao?”
Hoàng Thiên cười khẩy, nhìn chăm chằm Nguyên Thứ nói.
Cái này… Nguyên Thứ thật sự muốn tát mình hai cái, sao lại lỡ miệng rồi?
“Mẹ kiếp! Ai bảo tao là tay sai của cậu Phạm.

Chẳng qua là tao thấy cậu Phạm là một bậc nam tử hán nên mới khâm phục cậu ta thôi!”
Nguyên Thứ ngụy biện nói.
“Haha, loại người như hắn mà là nam tử hán?”
Hoàng Thiên không nhịn được cười, chỉ tên Phạm Văn Doãn đang ngồi bẹp trên mặt đất.
Phạm Văn Doãn nổi trận lôi đình, không thèm diễn kịch nữa, hét về phía Nguyên Thứ: “Nguyên Thứ, anh còn nhiều lời với tên Hoàng Thiên này làm gì? Giết chết hắn cho tôi Nguyên Thứ giật nảy mình.

Phạm Văn Doãn là chủ của anh ta, anh ta nào dám không nghe theo.
“Vâng, vâng, tôi làm ngay!”
Nguyên Thứ gật mạnh đầu, sau đó cầm dao đâm về phía Hoàng Thiên.
“AI Cẩn thận!”
Lâm Ngọc An vội vàng hét lớn.
Cô đã hoàn toàn chắc chắn rằng Phạm Văn Doãn và Nguyên Thứ là cùng một ruột.
Màn diễn kịch vừa nãy thật sự buồn nôn!
Hoàng Thiên thấy Nguyên Thứ cầm dao hướng về phía ngực mình, không khỏi cau mày.
Tên khốn đáng chết, ra tay thật tàn độc, vậy mà dám nhắm vào tim anh?
Không kịp nghĩ nhiều, Hoàng Thiên lập tức né tránh con dao của Nguyên Thứ.

Sau đó Hoàng Thiên ra tay rất nhanh, tóm lấy cổ tay cầm dao của Nguyên Thứ.
Nguyên Thứ giật nảy mình.


Tại sao khoảng cách gần như vậy mà cũng không thể đâm trúng Hoàng Thiên?
Hơn nữa, cổ tay còn bị Hoàng Thiên bắt lấy.

Nguyên Thứ nhanh chóng phản ứng lại, một cái tay khác đấm vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lại nghiêng đầu né tránh.
Lần này anh không nhịn được nữa, tung ra một cú đá thẳng vào bụng dưới của Nguyên Thứ!
Bốp!
“ÁI”
Nguyên Thứ trúng cú đá của Hoàng Thiên, bay ngược ra sau hơn một mét, ngồi phịch xuống đất, khóe miệng chảy máu.
Sức mạnh bộc phát khi tức giận thực sự đáng sợ, cú đá này của Hoàng Thiên vừa mạnh mà vừa hung ác, đạp rách cả ruột Nguyên Thứ.
Năm tên tay sai của Nguyên Thứ thấy vậy, trợn trừng mắt lên.

Bọn chúng vừa chuẩn bị xông đến thì liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, có người đạp cửa xông vào.
Ngay sau đó, Tiêu Tấn sải bước đi vào căn phòng, đi theo sau anh ta còn có hơn hai mươi người nữa.
Nhưng bởi vì căn phòng quá nhỏ nên chỉ có mấy người đi vào.
“Anh…anh Tiêu…”
Nguyên Thứ ngồi dưới đất run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn, suýt chút nữa thì đái ra quần.
Cái tên Nguyên Thứ này đã bôn ba ở thành phố Bắc Ninh bao nhiêu năm, sao có thể không biết mãnh tướng đứng đầu dưới trướng Lã Việt là Tiêu Tấn chứ?
Anh ta cũng mới làm việc cho Phạm Văn Hồng, từ khi Phạm Văn Hồng đầu tư mở ra sòng bài này, từ một tên lưu manh nhỏ nhoi anh ta mới phất lên làm một ông chủ nhỏ.
Nhưng thực chất từ sâu bên trong, Nguyên Thứ vẫn rất sợ Tiêu Tấn.

Vừa nhìn thấy Tiêu Tấn, Nguyên Thứ liền có cảm giác không lành.
“Anh Hoàng, anh không sao chứ?”
Tiêu Tấn đi đến trước mặt Hoàng Thiên, lo lắng hỏi.
Anh Hoàng… Nguyên Thứ nghe Tiêu Tấn xưng hô như vậy với Hoàng Thiên thì sợ đến suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Anh ta sợ đến mức trong lòng liên tục phủ nhận chuyện này.

Người có thể khiến Tiêu Tấn gọi là “anh” chắc chắn là một nhân vật vô cùng quyền lực.

Ít nhất cũng phải có địa vị tương đương với Lã Việt.
Đắc tội một vị “thần” như vậy thực sự là đang đi tìm cái chết.
Nguyên Thứ không dám nghĩ gì nữa, ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, không biết tiếp theo Hoàng Thiên sẽ xử lý anh ta như nào.
“Không sao đâu.

Chỉ là mấy tên này không có mắt, lại dám ở đây gây chuyện.”
Hoàng Thiên chỉ đám người ở chỗ này, từ tốn nói.
Tiêu Tấn lập tức hiểu ra, ánh mắt tàn nhãn nhìn về phía Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn.
Không ổn rồi!
Lão hồ ly Phạm Văn Hồng rất nhạy bén, thấy Tiêu Tấn mang nhiều người đến như vậy, biết rõ là với thực lực của mình thì không thể nào đánh thắng được anh ta.
“Con trai, chạy mau”
Phạm Văn Hồng chạy nhanh như tên lửa, túm Phạm Văn Doãn chạy theo.
Phạm Văn Doãn cũng biết tình thế nguy cấp, đứng dậy chạy theo Phạm Văn Hồng đến chỗ cửa sổ.
“Bắt bọn chúng lại!”
Hoàng Thiên quýnh lên, dẫn đầu xông thẳng về phía cửa sổ.
Đám người Tiêu Tấn cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.


Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn như hai con thỏ, nhảy vụt ra ngoài.
Đây mới chỉ là tầng hai mà thôi.

Sau khi nhảy xuống, Hồng và Doãn chạy trối chết về phía chiếc xe, phóng như điên rời đi.
Giờ có đuổi cũng không kịp.

Hoàng Thiên nhìn chiếc Mercedes-Benz rời khỏi biệt thự, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Cha con nhà họ Phạm chuồn rất nhanh, nhưng chỉ cần bọn họ còn ở trong thành phố Bắc Ninh này thì nhất định sẽ không chạy thoát được.
“Phát thông báo đi.

Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Phạm Văn Doãn và Phạm Văn Hồng.”
Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn.
“Vâng! Anh Hoàng!”
Tiêu Tấn nhận lệnh, lấy điện thoại ra, thông báo cho đám tay sai.
Nguyên Thứ nhìn thấy tất cả mọi việc, trong đầu anh ta chỉ lặp đi lặp lại một câu nói: “Không được, không được, không được.”
Ông chủ và con ông ta cũng đã chạy rồi, chỉ còn lại một mình anh ta ở chỗ này, không bị giết chết mới là lại “Anh Hoàng, em chỉ là một tên tay sai, xin anh giơ cao đánh khẽ…”
Nguyên Thứ cầu xin Hoàng Thiên tha thứ, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Hoàng Thiên vốn không để ý đến Nguyên Thứ, nhưng thấy anh ta lên tiếng liên quay qua nhìn.
“Không phải mày muốn chặt năm ngón tay tao sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Nguyên Thứ.
Nguyên Thứ sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu bốn năm cái rồi mới nói với Hoàng Thiên: “Không dám, không dám, anh Chu, nếu em biết anh là người như vậy, có chết em cũng không dám động đến anh…”
“Ý của mày là, mày chỉ ức hiếp những kẻ yếu thôi?”
Hoàng Thiên đi đến chỗ Nguyên Thứ, giáng cho anh ta mười bạt tai, khiến miệng Nguyên Thứ đầm đìa máu tươi.
“Không, không, tôi không có ý này!”
Nguyên Thứ vội vàng giải thích.
“Vậy mày có ý gì?”
Hoàng Thiên lại tát cho tên này thêm vài phát nữa, dạy dỗ cái kẻ tự xưng là “anh”
Nguyên một trận.
Nguyên Thứ không dám nói lung tung nữa.

Anh ta biết Hoàng Thiên muốn đánh anh ta nên dù anh ta có nói gì cũng phải chịu đòn.
“Ông đây đang nói chuyện, mà mày dám bơ sao?”
Hoàng Thiên đột nhiên đá một phát vào mặt Nguyên Thước.
Nguyên Thước không chịu được nữa, lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Cơn giận của Hoàng Thiên vẫn chưa nguôi, nghĩ đến Trương Lan Phượng, anh lại nổi giận đùng đùng.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Trương Lan Phượng, khiến Trương Lan Phượng run lẩy bẩy..