Chàng Rể Chiến Thần

Chương 79: Không thể tránh được




Tần Yên thâm sâu nhìn Dương Chấn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Nhưng vì không để Dương Chấn mất tập trung, cô vẫn ngoan ngoãn lựa chọn rời đi.

Sau khi Tần Yên rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại ba người.

Ánh mắt của Quan Lâm Phong dần dần có vài phần thần thái, cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến gã sợ hãi, nhà của gã là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Châu, gã là người của nhà họ Quan, nếu ai dám đắc tội gã thì chỉ có một con đường chết.

“Nói cho tao biết, Tiếu Tiếu đang ở đâu? Tao sẽ bỏ qua cho mày, sao hả?” Dương Chấn ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Quan Lâm Phong.

Quan Lâm Phong khôi phục lại vẻ giả dối nhưng lại tràn đầy tự tin, gã bước đến ghế sô pha đối diện với Dương Chấn, ngồi xuống rồi tựa vào ghế sô pha một cách thoải mái.

Gã mỉm cười nhìn chằm chằm Dương Chấn: “Vốn dĩ, tao không có ý định muốn bạc đãi con gái nhà mày nhưng cái con nhỏ Phương Ưu kia muốn dụ mày tới đây để báo thù, nhưng hiện tại tao đổi ý rồi.”

“Mày muốn gì?”

Dương Chấn cũng không lo lắng đến an toàn của Tiếu Tiếu, dù sao thì trên cổ Tiếu Tiếu có đeo một mặt dây chuyền bằng đá của anh, mà viên đá kia đã từng vì anh đỡ vô số đòn công kích chí mạng.

Dưới sự bảo vệ của viên đá đó, ở Giang Châu, ai có thể làm tổn thương con bé được?

Nhưng anh chỉ lo lắng, Tiếu Tiếu ở một mình nhất định sẽ sợ hãi.

“Vốn dĩ tao định lừa Tần Yên đến rồi ngủ với cô ta, còn về phần của mày thì tao cũng không muốn làm gì mày, bao gồm cả con gái của mày nữa, cũng không tính làm gì.”

Quan Lâm Phong bình tĩnh nói: “Vốn tưởng sẽ làm theo kế hoạch của Phương Ưu, chỉ muốn để cho mày lo lắng một chút sau đó sẽ bảo mày đến đón đứa nhỏ, thuận tiện dạy cho mày một bài học, nhưng mày lại để cho tao thấy được một mặt hùng mạnh của mày.”

“Mày nói, nếu như lúc này tao trả con lại cho mày thì mày có thể dễ dàng buông tha cho tao không? Nếu tao không có đoán nhầm thì Phương Ưu chắc chắn đã chết rồi?”

Quan Lâm Phong bày ra dáng vẻ bình tĩnh khiến cho Dương Chấn có một loại dự cảm không tốt, người như vậy mới đáng sợ nhất, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

“Phương Ưu mới là tên đầu sỏ gây nên, mày chỉ làm theo lời nó nói, giữa chúng ta không có ân oán gì không thể giải quyết, chỉ cần mày thả con gái của tao ra thì tao đảm bảo sẽ không động tới sợi tóc nào của mày.” Dương Chấn nghiêm mặt nói.

Cũng không phải anh gạt người mà anh thật sự nghĩ như vậy, với anh thì con gái quan trọng hơn, Quan Lâm Phong là một kẻ điên như vậy, tuy rằng anh không sợ nhưng anh cũng không muốn trêu chọc phiền phức.

Nhưng Quan Lâm Phong cũng không tin tưởng lời anh nói, vẻ mặt trào phúng: “Một câu nói của mày có thể chọc mù mắt bốn tên đàn em của tao, một câu của mày có thể giết chết Phương Ưu, mày cho rằng tao còn có thể tin mày sao?”

“Vậy mày cũng không thể nào luôn trói chặt con gái tao bên cạnh mày được?”

Dương Chấn cười: “Oan gia nên giải không nên kết, mày thả con gái tao ra, ân oán của tao và mày coi như giải, không tốt sao?”

Quan Lâm Phong lắc đầu: “Mày yên tâm, tao đã sắp xếp người chăm sóc tốt con gái của mày rồi, bây giờ nó là ô dù của tao, tao khẳng định sẽ không để nó gặp chuyện không may, chờ khi nào tao có thể đảm bảo an toàn cho bản thân thì tao mới thả con gái của mày đi.”

Dương Chấn nheo mắt lại: “Tao có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi đây để thương lượng với mày cũng đã cho mày thấy thành ý của tao, nhưng mày lại làm như vậy, chẳng lẽ mày không sợ tao giận lên rồi giết chết mày luôn sao?”

“Quan Lâm Phong tao làm chuyện gì cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, tao tin mày có thể dễ dàng giết chết tao nhưng mày có thể thử xem, một khi giết chết tao thì mày vĩnh viễn đừng mong gặp lại con gái của mày nữa.” Trên mặt của Quan Lâm Phong không có tí sợ hãi nào, vẻ mặt tươi cười đắc ý.

Một bên Mã Tuân sớm đã không nhịn được, hơi đứng lên: “Anh Chấn, chắc nó muốn chết rồi, người như thế thì không cần nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp giết chết nó, tôi không tin với năng lực của anh sẽ không tìm ra Tiếu Tiếu?”

Dương Chấn giơ tay ngăn cản Mã Tuân, ánh mắt nhìn thẳng vào Quan Lâm Phong, từ biểu hiện thay đổi của gã, Dương Chấn có thể hiểu được loại người này điên rồ cỡ nào.

Giết gã thì dễ nhưng tìm được Tiếu Tiếu mới khó.

Nếu thật sự tìm con bé dễ dàng như vậy thì Dương Chấn cũng đã không nói nhiều với một con kiến như vậy rồi.

Người của anh còn đang tìm kiếm Tiếu Tiếu, nhưng hiện tại chỉ tra ra Tiếu Tiếu bị Phương Ưu mang tới quán bar thì đột nhiên biến mất.

Dương Chấn cũng nghi ngờ, sự thật đúng là vậy nhưng anh đã lật tung hết cái quán bar này cũng không tìm thấy người.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Quan Lâm Phong không sợ hãi.

“Vừa rồi mày có thể tìm đến nhiều người như vậy, tao biết mày đã sớm bắt đầu tìm con gái mày rồi, nhưng không có xíu manh mối nào cho nên mới không dám ra tay với tao, bằng không thì số phận của tao cũng giống như con nhỏ Phương Ưu kia rồi.” Quan Lâm Phong cười nói.

“Vậy mày muốn thế nào mới xác định bản thân an toàn?” Dương Chấn hỏi.

“Hoặc là mày chết hoặc là tao không thể ở lại thành phố này nữa.”

Quan Lâm Phong cười rạng rỡ: “Kế tiếp mày sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng nhất của tao. Khi tao đã dùng hết thủ đoạn, nếu mày còn sống thì tao chỉ có thể lựa chọn rời đi. Trước khi đi, tao sẽ trả lại con gái cho mày.”

Gã không che giấu sát ý mãnh liệt đối với Dương Chấn, nhưng lại khiến cho Dương Chấn nhìn bằng con mắt khác xưa, dám như vậy giáp mặt biểu đạt sát ý với anh thì gã là người đầu tiên.

“Tốt lắm, mày cũng không cần ở đây lãng phí võ mồm. Cái gì nên nói cũng nói rồi.”

Quan Lâm Phong bỗng nhiên đứng dậy, cười nói: “Hoặc là hiện tại mày giết chết tao, vậy thì mày đừng nghĩ gặp lại con gái mày, hoặc là đối mặt với sự trả thù của tao, giết không được mày thì tao rời khỏi thành phố này, con của mày cũng sẽ trả lại cho mày.”

Nói xong câu đó, gã đứng dậy rời đi.

Mã Tuân bước ra một bước, chặn đường Quan Lâm Phong.

“Dương Chấn, mày muốn quyết định giết chết tao sao?” Sắc mặt của Quan Lâm Phong như thường, không có miếng sợ hãi nào.

Khóe miệng Dương Chấn hơi nhếch lên, cười nói: “Mày muốn chơi thì tao đây sẽ chơi với mày, nhưng mà tao đang cảnh cáo mày, ngàn vạn lần đừng để con tao bị một xíu oan ức nào, bằng không chờ con tao trở về bên cạnh tao thì cho dù có đào ba thước đất lên tao cũng sẽ tìm được mày, đem mày nghiền thành tro bụi.”

“Yên tâm đi, nếu tao là người đặt ra quy tắc của trò chơi, đương nhiên sẽ coi trọng luật chơi, con của mày ngoại trừ không nhìn thấy cha và mẹ thì hết thảy cũng không thay đổi gì.” Quan Lâm Phong cười nói.

“Thả nó đi!” Dương Chấn phân phó nói.

“Anh Chấn, anh tin lời nó nói sao?” Mã Tuân mang vẻ mặt không cam lòng.

“Tôi kêu anh tránh ra!” Dương Chấn nhíu mày quát lớn.

Mặc dù Mã Tuân không cam tâm nhưng cũng sẽ không dám cãi lời Dương Chấn, anh chỉ có thể lựa chọn lui ra.

Quan Lâm Phong giễu cợt nhìn Mã Tuân một cái, lập tức tiêu sái rời đi.

“Anh Chấn, sao anh có thể tin lời nó nói được? Để cho nó chạy, Tiếu Tiếu thì sao bây giờ?” Mã Tuân cả giận nói.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Quan hệ nên đều động cũng đã động, chỗ nên tìm cũng đã tìm, mà vẫn tìm không thấy, tôi có thể làm sao bây giờ? Còn có thể giết chết nó sao? Nếu giết xong vẫn không tìm thấy Tiếu Tiếu, anh nói xem nên làm thế nào đây?”

Khi nói chuyện, anh cười khinh thường, ánh mắt ra hiệu.

Mã Tuân nhìn theo ánh mắt của Dương Chấn, thì phát hiện dưới bàn trà, vậy mà có máy nghe lén.

Lúc này anh mới tỉnh ngộ ra, Dương Chấn là cố ý thả nó đi.