Chàng Rể Chiến Thần

Chương 599




CHƯƠNG 599: CHỜ ANH MỜI RƯỢU

Nghe theo lời hướng dẫn của Bàng Thúy Diễm, hai mươi phút sau, Dương Chấn dừng xe ở bãi đậu xe nhà hàng Trần Thị.

“Thúy Diễm, ở đây này!”“

Bàng Thúy Diễm vừa xuống xe, ngoài cửa nhà hàng đã vang lên một giọng nữ trong trẻo.

“Đó là bạn cùng phòng của tôi, tên là Trương Nhiên.”

Bàng Thúy Diễm kéo tay Dương Chấn, vừa đi về phía cô gái kia, vừa giới thiệu với Dương Chấn, sau khi đến gần cô gái kia, lại nói với Trương Nhiên: “Nhiên, anh ấy là bạn trai tớ, Dương Chấn.”

“Anh là Dương Chấn à! Lúc ở ký túc xá, Thúy Diễm hay kể về anh lắm, hôm nay cuối cùng cũng gặp được anh, xin chào xin chào!”

Trương Nhiên vô cùng nhiệt tình, chủ động vươn tay.

Dương Chấn nhìn Bàng Thúy Diễm bằng vẻ mặt kỳ lạ, lúc này mới vươn tay bắt tay với Trương Nhiên, mỉm cười nói: “Thúy Diễm cũng hay kể cho tôi nghe về cô lắm, nói có thể làm bạn cùng phòng với cô là phúc cô ấy tu luyện được từ kiếp trước.”

“Thật sao?”

Trương Nhiên rất kích động, cười nói: “Không ngờ tôi là có địa vị cao như thế trong lòng Thúy Diễm.”

Nhìn hai người đang lá mặt lá trái, Bàng Thúy Diễm đơ toàn tập, Hôm nay xem như lần thứ hai cô nhìn thấy Dương Chấn, hơn nữa còn là bạn trai giả của cô, sao cô lại kể cho người khác nghe về Dương Chấn được chứ?

Còn chuyện cô thường kể chuyện liên quan đến Trương Nhiên cho Dương Chấn nghe, lại càng là chuyện bịa đặt.

“Trương Nhiên, bạn trai cậu đâu rồi?” Bàng Thúy Diễm đột nhiên hỏi.

Trương Nhiên vô cùng thoải mái nói: “Tớ chia tay với anh ta từ lâu rồi.”

“Chia tay?” Bàng Thúy Diễm khó hiểu hỏi.

Hình như Trương Nhiên không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ lắc đầu.

Thật ra cô chỉ mới chia tay với bạn trai ngay lúc nãy thôi, hơn nữa còn là vì Nhiếp Giang và Chu Hân đã nói trước cho cô biết, Bàng Thúy Diễm tìm được một người bạn trai lái chiếc xe hơn ba mươi tỷ.

Trong bốn người bọn họ, Bàng Thúy Diễm đẹp nhất, sau đó là Trương Nhiên.

Nhưng bối cảnh gia đình của Trương Nhiên lại nghèo nhất.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Nhiếp Giang và Chu Hân không đẹp bằng cô, nhưng lại tìm được bạn trai có gia thế không tệ, mà bạn trai của cô cũng đến từ vùng quê giống như cô.

Vốn còn có Bàng Thúy Diễm không có bạn trai, nhưng bây giờ, bạn trai của Bàng Thúy Diễm lại sở hữu chiếc siêu xe trị giá hơn ba mươi tỷ, điều này lại làm cô cảm thấy càng thêm khó chịu.

Nhưng chuyện này cũng không sao cả, bởi vì người mời mọi người ăn cơm ngày hôm nay là một cậu ấm nhà siêu cấp giàu, chỉ cần có thể quyến rũ được người đó, đời này cô không cần phải lo chuyện ăn mặc nữa.

Đây cũng là lí do vì sao cô lại rất nhiệt tình khi nhìn thấy Dương Chấn, bởi vì cậu Lương tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay vì Bàng Thúy Diễm, bây giờ có Dương Chấn tham dự, cậu Lương chỉ có thể chọn cô.

Đúng lúc này, Trương Nhiên đột nhiên chỉ về phía bãi đậu xe: “Nhiếp Giang và Hân đến rồi.”

“Chúng ta mau vào thôi, cậu Lương đã đến rồi.”

Sau khi Thạch Bằng, bạn trai của Nhiếp Giang đến, lập tức thúc giục.

Quả nhiên, chờ bọn họ vào phòng bao, một người thanh niên có mái tóc vuốt ngược đã ngồi ở ghế chính.

Người đó trông khoảng chừng ba mươi tuổi, khá đẹp trai, có khí chất của một tên đẹp trai thư sinh.

Hiển nhiên, người này chính là Lương Vũ.

“Cậu Lương, xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”

Tiêu Đạt Việt vội vàng bước lên, cười nói.

Lương Vũ lắc đầu cười: “Có thể gặp được Thúy Diễm thì dù có bắt tôi chờ cả đêm, tôi cũng chịu!”

Anh vẫn còn chưa nhận ra, Bàng Thúy Diễm đang đi sát theo cạnh Dương Chấn.

Nghe Lương Vũ nói thế, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, Tiêu Đạt Việt đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào, dù sao bữa tiệc ngày hôm nay vốn là do Lương Vũ tổ chức vì Bàng Thúy Diễm, bây giờ Bàng Thúy Diễm lại dẫn bạn trai đến.

“Cậu Lương, đây là bạn trai của tôi, Dương Chấn!”

Bàng Thúy Diễm đột nhiên ôm cánh tay Dương Chấn, nhìn Lương Vũ nói.

Lương Vũ vốn còn đang mỉm cười, sau khi nghe Bàng Thúy Diễm nói xong, mặt lập tức cứng đờ.

Trong lúc nhất thời, cả phòng bao lặng ngắt như tờ, đám Tiêu Đạt Việt không dám thở mạnh.

“Cậu Lương, nào, tôi mời anh một ly!”

Đúng lúc này, Trương Nhiên chủ động rót một ly rượu nâng ly với Lương Vũ.

Lúc này Lương Vũ mới lấy lại tinh thần, sâu trong mắt hiện lên chút mất kiên nhẫn, nhưng không muốn thể hiện ra ngay trước mặt Bàng Thúy Diễm.

“Thì ra Thúy Diễm đã có bạn trai rồi à!”

Lương Vũ cũng không để ý đến Trương Nhiên đang mời rượu, lại cười tủm tỉm nhìn Dương Chấn nói: “Đúng rồi, anh tên Dương gì thế?”

Rõ ràng là đang cố ý, tên Dương Chấn đơn giản như thế, Bàng Thúy Diễm vừa giới thiệu xong, sao anh lại không nhớ được?

Dương Chấn cũng không giận, trả lời: “Dương Chấn!”

“Không biết người anh em Dương Chấn đang làm việc ở đâu vậy?”

Lương Vũ cười tủm tỉm nói.

Anh đánh giá Dương Chấn từ đầu tới đuôi, cũng giống hệt như khi đám Nhiếp Giang và Chu Hân vừa nhìn thấy Dương Chấn, trong mắt tràn ngập khinh thường.

Trong mắt bọn họ, bộ quần áo cũ kỹ của Dương Chấn đều là hàng vỉa hè, ngoại trừ hơi đẹp trai ra, chẳng có gì khác nữa.

“Chỉ là người làm ăn thôi, không đáng nhắc đến!” Dương Chấn lạnh nhạt nói.

Anh là chủ tịch của Tập đoàn Nhạn Chấn, anh vốn là người làm ăn.

Tiêu Đạt Việt sợ Lương Vũ chịu thiệt trước mặt Dương Chấn, vội vàng nói: “Cậu Lương, anh nhất định đừng xem thường anh Dương Chấn đó! Chuyện làm ăn của nhà anh ta chắc chắn không phải dạng vừa đau, xe của anh Dương Chấn đang đi chính là Pheaton được đặt làm riêng trị giá hơn ba mươi tỷ đó.”

“Ồ.”

Lương Vũ hơi kinh ngạc, nhìn Dương Chấn thật sâu: “Không ngờ anh Dương Chấn lại là một người giàu ngầm nữa, nhưng nếu muốn làm ăn ở Yên Đô thì phải thiết lập mối quan hệ cho tốt, việc làm ăn mới càng ngày càng tốt được.”

“Cậu Lương nói đúng đó, đặc biệt là ở Yên Đô, chỗ nào cũng có thể gặp được người tai to mặt lớn, đặc biệt là một ít ông chủ làm ăn buôn bán nhỏ, nếu không cẩn thận đắc tội với mấy người có chức quyền cao, thì sẽ làm ăn thua lỗ ngay.”

Tiêu Đạt Việt cười tủm tỉm nói, rõ ràng là cố ý nói cho Dương Chấn nghe.

Thạch Bằng cũng vội vàng nói: “Nhất là người có địa vị cao như cậu Lương đây, tôi nghe nói lúc trước có người không có mắt đi đắc tội cậu Lương, kết quả ngày hôm sau cả gia tộc đã sụp đổ đúng không?”

Lương Vũ cũng nghe hiểu ý mà Tiêu Đạt Việt và Thạch Bằng đang nói, rõ ràng là đang hù dọa Dương Chấn giúp anh.

Anh cười ha ha, vẫy tay nói: “Đúng là có chuyện như thế, em trai tôi vừa ý một cô gái, kết quả có một thằng ngu dám nhảy ra giành gái với em trai tôi, ngày hôm sau việc làm ăn của gia tộc tên ngu xuẩn kia đã phá sản ngay lập tức.”

“Đúng là không hổ danh là cậu Lương, nói một câu là có thể tiêu diệt công ty của một gia tộc, đúng là bạch mã hoàng tử trong ước mơ của bao cô gái.”

Trương Nhiên vốn muốn giành được sự yêu thương của Lương Vũ, lúc này nâng ly nói: “Cậu Lương, tôi mời anh một ly!”

Trương Nhiên ngồi bên cạnh Lương Vũ, lúc nói chuyện đã sắp dán môi lên mặt Lương Vũ.

Lúc này, Lương Vũ lại cụng ly với Trương Nhiên, cười tủm tỉm nói: “Người đẹp Trương Nhiên đúng là biết ăn nói thật, tôi thích, ha ha!”

Nghe vậy, Trương Nhiên vô cùng kích động, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ nói thật thôi!”

“Nào, cậu Lương, chúng tôi kính anh một ly!” Thạch Bằng vội vàng cùng Nhiếp Giang nâng ly kính rượu.

Sau đó, Tiêu Đạt Việt cũng cùng Chu Hân kính rượu.

Mỗi người đều liên tục nịnh hót, hình như Lương Vũ cũng rất hưởng thụ cảm giác này.

Rất nhanh, trong phòng bao chỉ còn Dương Chấn và Bàng Thúy Diễm chưa kính rượu.