Chàng Rể Chiến Thần

Chương 506




CHƯƠNG 506: NGAY CẢ ÔNG, TÔI CŨNG DÁM ĐÁNH!

Toàn bộ nhà họ Diệp lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên thân của Diệp Mạn, muốn nhìn thử xem chủ nhân mới kế vị của nhà họ Diệp rốt cuộc sẽ giải quyết phiền toái này như thế nào.

Diệp Kế Tông đã chết rồi, Lâm Báo lại nói là đã từng bàn chuyện hôn sự với ông ta, mấu chốt người phụ nữ mà nhà họ Lâm muốn cưới chính là Diệp Mạn, chủ nhân hiện tại của nhà họ Diệp.

Nếu như Diệp Mạn thật sự gả vào nhà họ Lâm, vậy thì nhà họ Diệp có được tính là Yên Đô Bát Môn giống như nhà họ Lâm không?

Diệp Mạn im lặng trong chốc lát, khống chế tâm trạng của mình rất tốt, một lát sau bà ta mới bình tĩnh nói: “Chú Lâm nói đùa rồi, Diệp Mạn đã sớm lấy chồng, mặc dù là chồng tôi đã qua đời nhiều năm, nhưng mà cũng không thể kết hôn nữa.”

“Cô đây là muốn làm trái lại chuyện mà ba của cô đã quyết định?”

Ánh mắt của Lâm Báo dần dần trở nên lạnh lẽo, gương mặt mang theo sự lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn.

Không khổ là gia chủ đời trước của nhà họ Lâm, không giận cũng uy, lúc tức giận thì lại càng đáng sợ hơn.

Có rất nhiều người đều cảm nhận được một cơn áp lực dữ dội.

Cái ông già đã sắp xuống lỗ như Lâm Báo thế mà trên người lại còn có một khí thế cường đại như vậy, đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

Cho dù là Diệp Mạn cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

“Nói chuyện mà không có bằng chứng, cũng không thể bởi vì một câu nói của chú Lâm mà để tôi gả vào nhà họ Lâm?”

Sắc mặt của Diệp Mạn vẫn bình tĩnh như cũ, thờ ơ mở miệng nói.

Bà ta vừa mới nhận quyền quản lý nhà họ Diệp, với tình hình này, đây chính là lúc cần bà ta thiết lập quan hệ ngoại giao với các gia tộc khác.

Huống hồ gì lúc Diệp Kế Tông còn sống trên đời, nhà họ Lâm là một gia tộc có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp.

Nếu như có thể tránh khỏi xảy ra xung đột với nhà họ Lâm, đương nhiên là bà ta đồng ý.

Chỉ là để bà ta gả vào nhà họ Lâm, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

“Sao vậy, cô đang nghi ngờ tôi đó à?”

Đôi mắt Lâm Báo sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn: “Lâm Báo tôi cũng đã sắp đến tám mươi tuổi rồi, đường đường là gia chủ đời trước nhà họ Lâm, sao lại lừa một đứa nhỏ như cô chứ?”

“Nếu chú Lâm đã nói như vậy, thế thì tôi cũng trịnh trọng nói cho chú biết, bây giờ ba của tôi đã qua đời, tôi mới là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi mặc kệ trước đó các người đã nói với nhau cái gì, nhưng mà hiện tại nhà họ Diệp là do tôi quyết định.”

Sắc mặt của Diệp Mạn cũng đã hoàn toàn chìm xuống, bà ta kiêu ngạo không tự ti, nói: “Đương nhiên, nếu như chú Lâm thực sự muốn kết thành thông gia với nhà họ Diệp, tôi thân là chủ nhân của nhà họ Diệp, đương nhiên tôi sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân phù hợp.”

Lâm Báo nhíu mày, sắc mặt rõ ràng không vui.

Người của nhà họ Diệp đều yên tĩnh lại, trong lòng của rất nhiều người đều đang vô cùng lo lắng, sợ là sẽ đắc tội nhà họ Lâm.

Mặc dù là nhà họ Diệp với nhà họ Lâm đều là hào môn nổi tiếng, nhưng mà đối với gia chủ mới của Diệp Mạn, bọn họ cũng không ôm hi vọng gì quá lớn.

“Nếu như tôi cứ nhất định để cô phải gả vào nhà họ Lâm thì sao?”

Lâm Báo mở miệng một lần nữa, hai mắt nheo lại, trong ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp.

Trong lòng của người nhà họ Diệp đều trở nên khẩn trương muốn chết đi được.

“Dựa vào cái gì mà lại để mẹ của tôi gả vào nhà họ Lâm?”

Đúng lúc này có một âm thanh tức giận bỗng nhiên lại vang lên.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô gái mới nói chuyện.

Là Tần Nhã!

Diệp Mạn cũng vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bà ta nghe thấy chữ mẹ từ trong miệng của Tần Nhã, hai mắt lập tức trở nên ẩm ướt.

Nếu như không phải có người ngoài ở đây, bà ta chắc chắn sẽ không thể khống chế được tâm trạng của mình.

Nghĩ đến hơn hai mươi năm qua bà ta không thèm dòm ngó Tần Nhã, bà ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì mình đã máu lạnh như vậy, trong lòng chỉ có chuyện báo thù.

“Nhã, con mau lui xuống đi.”

Diệp Mạn vội vàng nói.

Mặc dù là bà ta rất cảm động vì lúc này Tần Nhã lại đứng ra nói chuyện cho bà ta, nhưng mà bà cũng rõ ràng đây là trường hợp như thế nào.

Có thể nhìn thấy được hiện tại con gái sống rất tốt, còn có một người chồng tốt như là Dương Chấn, bà ta rất vui, không muốn để Tần Nhã và dính líu vào chuyện này.

Lúc này Lâm Tùng ở bên cạnh Lâm Báo rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Tần Nhã, đồng thời cũng nhìn thấy Dương Chấn đứng ở bên cạnh Tần Nhã.

Khóe miệng của anh ta hơi cong lên, nâng lên một độ cong trêu tức, vội vàng nhỏ giọng thì thầm vài câu ở bên tai Lâm Báo.

Nghe thấy lời nói của Lâm Tùng, trong mắt của Lâm Báo cũng có mấy phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Tần Nhã.

Nếu như không phải Tần Nhã đã kết hôn, dựa vào nhan sắc cùng với thân phận của cô, đây cũng là một đối tượng kết hôn vô cùng phù hợp.

Đương nhiên ngày hôm nay ông ta đến đây cũng không phải là thật sự muốn kết hôn, mà là hướng về Diệp Mạn, gia chủ tân nghiệm của nhà họ Diệp.

Có điều là biểu hiện hiện tại của Diệp Mạn đã vượt qua dự đoán của Lâm Báo.

Muốn để Diệp Mạn gả vào nhà họ Lâm, chỉ sợ là không có hi vọng.

Mà Tần Nhã là con gái duy nhất của Diệp Mạn, nếu như có thể để con cháu của nhà họ Lâm cưới được Tần Nhã, đối với nhà họ Lâm mà nói chính là một lợi ích rất lớn.

“Cô gái, cô tên là gì?”

Lâm Báo bỗng nhiên mở miệng nói.

Lúc nãy Tần Nhã đứng ra nói chuyện cho Diệp Mạn, cũng không đành lòng nhìn Diệp Mạn bị ức hiếp, hiện tại lại nghĩ mà sợ.

Lâm Báo vốn dĩ là gia chủ đời trước của nhà họ Lâm, thân phận và địa vị đều cực kỳ cao, toàn thân trên dưới đều mang theo sự uy nghiêm vương giả.

Câu hỏi của ông ta mang đến áp lực rất lớn cho Tần Nhã.

“Chú Lâm, nếu như ngày hôm nay chú đến đây là vì để phúng viếng ba của tôi, thế thì tôi đại diện nhà họ Diệp chào đón chú, nếu như có chuyện khác thì xin chú đi cho.”

Diệp Mạn lập tức ngăn cản trước mặt Tần Nhã, sắc mặt bình tĩnh lên tiếng nói.

Thân là phụ nữ nhà họ Diệp, mấy chuyện người lừa tôi gạt trong gia tộc lớn bà ta đã thấy nhiều lắm rồi.

Mục đích hôm nay của Lâm Báo cũng vô cùng rõ ràng, lúc này ánh mắt nhìn Tần Nhã đã không thích hợp, ông ta đang có ý đồ gì, Diệp Mạn vô cùng rõ ràng.

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc nãy cô đã nói nếu như tôi thật sự muốn kết thông gia với nhà họ Diệp, cô không gả, nhưng mà cô có thể để người khác của nhà họ Diệp gả vào nhà họ Lâm?” Lâm Báo nói.

Diệp Mạn nhăn mày, có một loại dự cảm không tốt.

Nhưng mà câu nói này đích thực là do bà ta đã nói.

Diệp Mạn gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần chú Lâm thật sự muốn kết thông gia, tôi có thể sắp xếp.”

“Đây là Lâm Tùng, cháu trai cả của nhà họ Lâm chúng tôi, thằng bé rất thích con gái của cô, nếu như cô đã không muốn gả vào nhà họ Lâm, vậy thì để con gái của cô gả đi.”

Lâm Báo lên tiếng nói.

“Cảm ơn ông nội.”

Lâm Tùng lập tức vui vẻ vô cùng, vội vàng lên tiếng nói, trong ánh mắt còn mang theo nụ cười ý chỉ âm mưu đã được thực hiện.

Sắc mặt của Diệp Mạn lập tức thay đổi, Tần Nhã vô cùng bối rối, cô chỉ giúp mẹ mình nói một câu, không ngờ đến lại bị nhà họ Lâm để mắt tới.

“Không được.”

Lúc này, Diệp Mạn lại từ chối: “Con gái của tôi đã kết hôn, hiện tại con bé có một cuộc sống rất hạnh phúc.”

“Nếu đã kết hôn thì cứ để nó ly hôn đi, lại gả cho cháu của tôi là được rồi.” Thái độ của Lâm Báo cực kỳ ngang ngược, không cho người ta xen vào.

Có làm như thế nào Diệp Mạn cũng không ngờ tới mình nhượng bộ từng bước, vậy mà Lâm Báo được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mình không gả, vậy mà lại muốn con gái của mình gả vào, sắc mặt hoàn toàn chìm xuống.

“Lâm gia chủ, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi?”

“Con gái của tôi đã lập gia đình, hơn nữa sống rất hạnh phúc, tôi không cho phép bất cứ người nào phá hư đời sống của con bé.”

“Tôi thấy là ngày hôm nay ông đến đây phúng viếng ba tôi là giả, tạo áp lực cho nhà họ Diệp tôi mới là sự thật?”

Trong giọng nói của Diệp Mạn tràn đầy hơi lạnh, cũng không gọi là chú Lâm nữa, ngôn từ cũng vô cùng sắc bén, chất vấn Lâm Báo ở trước mặt của mọi người có phải là đang tạo áp lực với nhà họ Diệp không.

Người nhà họ Diệp đều kinh ngạc, bọn họ biết Diệp Mạn rất cường thế, nếu không thì sao có thể ép buộc Diệp Kế Tông thoái vị?

Nhưng mà có làm sao cũng không ngờ tới Diệp Mạn đối đầu với Lâm Báo cũng không hề sợ chút nào.

Từ đầu đến cuối, Dương Chấn đều không lên tiếng, cứ im lặng nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra.

Không phải là anh không muốn ra mặt, mà anh đang cảm thấy tình cảm chân thành của Diệp Mạn đối với Tần Nhã, nếu như có thể, đương nhiên anh hi vọng hai mẹ con bọn họ có thể nhận nhau.

Đồng thời cũng là cuộc khảo nghiệm cho Diệp Mạn, muốn xem thử xem rốt cuộc Diệp Mạn có thích hợp để ngồi vị trí chủ nhân nhà họ Diệp hay là không.

Xem ra đến bây giờ, mặc dù Diệp Mạn có hơi non dạ, nhưng mà vẫn để cho Dương Chấn vô cùng hài lòng.

Nếu đã như vậy, thế thì anh giúp đỡ nhà họ Diệp có sao đâu?

“Cô nói cái gì?”

Lâm Báo lập tức giận tím mặt, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô dám chất vấn mục đích tôi đến đây?”

“Ba cô vừa mới chết, cô liền muốn hủy hoại tình cảm mấy chục năm của nhà họ Diệp với nhà họ Lâm à?”

“Một đứa con bất hiếu giết ba đoạt vị cũng dám nói chuyện với tôi như thế?”

Lâm Báo nổi giận đùng đùng, trong ánh mắt tràn đầy sự giận dữ đáng sợ.

Diệp Mạn không hề e sợ một chút nào, đối mặt với Lâm Báo, lạnh lùng nói: “Người thật sự muốn hủy hoại tình cảm mấy chục năm của nhà họ Diệp và nhà họ Lâm mới chính là nhà họ Lâm ông đó, không phải là nhà họ Diệp tôi.”

“Đương nhiên, nếu như nhà họ Lâm muốn phá hỏng đoạn tình cảm này, vậy thì xin cứ tự nhiên, mối quan hệ chỉ có lợi ích, nhà họ Diệp tôi không cần đâu.”

Lúc này Diệp Mạn lên tiếng quát.

Câu nói giết cha đoạt vị của Lâm Báo đã kích thích Diệp Mạn rất sâu.

Cái chết của Diệp Kế Tông vốn dĩ có liên quan đến bà ta, bà ta đang cảm thấy rất khó chịu, Lâm Báo lại còn nói như vậy ở trước mặt của mọi người.

Mặc kệ là như thế nào, hiện tại bà ta đã là gia chủ của nhà họ Diệp, thế mà Lâm Báo lại không cho bà ta chút mặt mũi.

Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của bà ta đều đang đại diện cho nhà họ Diệp, nếu như bà ta yếu thế với Lâm Báo, đó chính là nhà họ Diệp yếu thế với nhà họ Lâm.

“Người đàn bà đê tiện này lại dám nói với tôi như vậy?” lâm Báo mở to hai mắt mà nhìn, hét lên.

Ông ta vốn cho rằng Diệp Kế Tông chết rồi thì nhà họ Diệp không có ai, một người phụ nữ như là Diệp Mạn căn bản không có khả năng chịu được áp lực từ ông ta, thật sự không ngờ đến là Diệp Mạn lại mạnh mẽ như vậy.

“Ông… ông…”

Diệp Mạn cũng tức giận không nhẹ, Lâm Báo lại mắng bà ta là con đàn bà đê tiện ở trước mặt của mọi người, bà ta chỉ vào Lâm Báo, lời đến bên miệng nhưng mà có làm như thế nào cũng không móc ra được.

“Là một ông già khốn nạn không biết điều, cần gì phải tha thứ chứ?”

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang vọng toàn bộ nhà họ Diệp.

Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Chấn.

Lâm Báo của mở to hai mắt mà nhìn, bị Diệp Mạn trước mặt chống đối đã làm ông ta cảm thấy rất tức giận, nhưng mà không ngờ đến lại có một người trẻ tuổi dám chửi mình là ông già khốn nạn không biết điều.

“Thằng nhóc kia, cậu dám mắng tôi.”

Lâm Báo giận dữ nói.

Trong ánh mắt của Lâm Tùng tràn đầy nụ cười âm mưu đã hoàn thành, lúc này cũng đứng dậy tức giận nói: “Cái thằng nhóc kia, mày cũng đã biết ông nội của tao có thân phận gì, mày cũng dám mắng ông ấy, nếu như ngày hôm nay mày không quỳ xuống cúi đầu xin lỗi ông nội tao, nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”

“Xem ra là trước đó tao đánh mày vẫn quá nhẹ rồi.”

Dương Chấn châm chọc lại, lên tiếng nói: “Mã Tuân, để cho cậu ta yên tĩnh lại đi.”

“Dạ anh Chấn.”

Mã Tuân nghe vậy, lúc này cất bước đi thẳng ra phía trước.

“Mày muốn làm cái gì?”

Nhìn thấy Mã Tuân dáng người to lớn đang đi về phía mình, sắc mặt của Lâm Tùng lập tức thay đổi.

“Bốp!”

Vệ sĩ nhà họ Lâm còn không kịp phản ứng, Mã Tuân đã đánh một bàn tay lên trên mặt của Lâm Tùng.

Trong lúc mọi người đều đang kinh ngạc nhìn thân thể của Lâm Tùng trực tiếp bay ngược ra bên ngoài, lúc rơi xuống đất đã hoàn toàn ngất đi.

“Cậu… cậu, cậu lại dám đánh cháu của tôi?”

Lâm Báo trợn mắt nhìn biểu cảm không thể tin nổi.

“Nếu như ông còn dám nói một câu nói nhảm, thế thì tôi cũng dám đánh ông đó, ông có tin không hả?”

Mã Tuân nghịch ngợm nói.