Chàng Rể Chiến Thần

Chương 45: Nhà họ dương ở châu thành




Lúc bị đánh bay ra ngoài, Tần Luân đã hôn mê bất tỉnh.

Cả phòng tiếp khách chìm vào trong sự im lặng chết chóc, ông cụ Tần sững sờ một lúc, gương mặt toát ra vẻ căm giận: “Dương Chấn!”

Tần Nhã cũng sững sờ, cô vội vàng nói: “Ông nội, ông đừng trách Dương Chấn, hôm nay anh ấy đến đây cũng không có ác ý đâu…”

“Câm miệng!”

Ông cụ Tần gắt gỏng: “Đánh Luân mạnh như thế mà bảo là không có ác ý à, còn chưa đủ ác ý hay sao?”

“Đừng nghĩ rằng cháu phụ trách hợp đồng với tập đoàn Tam Hòa thì tôi sẽ đánh giá cao cô hơn, tập đoàn Tam Hòa xem trọng tiềm lực của nhà họ Tần nên mới chịu hợp tác, cho dù không có cô thì vẫn có người khác phụ trách.”

“Tôi nói cho cô biết, trong mắt của tôi, cô chẳng là cái gì cả, nếu như không phải cô vẫn còn có ích cho gia tộc thì tôi đã sớm gạch tên nhà cô ra khỏi gia tộc rồi.”

“Cút! Bây giờ cút đi ngay cho tôi! Sau này không được phép bước vào nhà họ Tần nửa bước!”

Lời lẽ của ông cụ Tần sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim của Tần Nhã, khiến cho cô đau đến mức không thiết sống.

Cô cúi đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã như mưa.

Phương Ưu cũng tức giận: “Chị tưởng rằng rơi vài giọt nước mắt thì sẽ được ông ngoại thương xót sao? Ông ngoại kêu chị cút, chị đừng giả vờ nữa, mau dẫn thằng chồng vô dụng của chị cút đi!”

Dương Cẩn vui vẻ quan sát cảnh tượng trước mắt, anh ta im lặng ngồi một bên, chỉ có điều thỉnh thoảng lại đưa cặp mắt sáng ngời ấy nhìn Tần Nhã đăm đăm, khiến cho Phương Ưu càng cảm thấy bực bội thêm.

Gương mặt Dương Chấn không hề đổi sắc, anh lạnh lùng quan sát cảnh tượng diễn ra trước mắt, trong lòng thầm cảm thấy bất bình thay cho Tần Nhã.

Nếu như không phải Tần Nhã muốn mình tha cho nhà họ Tần, nhà họ Tần đã bị anh diệt từ lâu rồi.

“Nhã, những gì em làm cho nhà họ Tần đã đủ để trả lại công ơn nuôi dưỡng của bọn họ rồi, nếu như bọn họ không biết tốt xấu thì để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi!” Rốt cuộc Dương Chấn cũng lên tiếng.

Ánh mắt Tần Nhã đượm vẻ bi thương, cô cúi đầu lau nước mắt, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đỏ gay.

Cô nhìn ông cụ Tần một lúc: “Ông nội, ông chưa từng xem cháu là cháu gái của mình hay sao?”

Ông cụ Tần cười lạnh: “Đừng ngu ngốc nữa, ba của cô được bà nội cô dẫn theo lúc gả cho tôi, các người nghĩ rằng tôi thật sự xem cô là cháu gái ruột của mình hay sao?”

Ánh mắt Tần Nhã đượm vẻ tuyệt vọng, cô cười khổ lắc lắc đầu: “Cháu hiểu rồi!”

Sau khi nói dứt lời, cô quay lưng đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Dương Chấn đảo mắt nhìn ông cụ Tần, anh nhếch môi cười mỉa: “Rồi sẽ có một ngày các người phải cầu xin cô ấy quay lại!”

Sau khi nói dứt lời, Dương Chấn cũng theo Tần Nhã rời khỏi nơi này.

“Ngang ngược! Ngang ngược quá đi mất!” Sau khi nghe Dương Chấn nói thế, ông cụ Tần tức giận đến mức run rẩy cả người.

Vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy vào trong phòng tiếp khách, vội vàng cất tiếng nói: “Chủ tịch, Hùng tổng đến rồi!”

“Hùng tổng? Hùng tổng nào?” Ông cụ Tần chưa kịp phản ứng.

“Là nhà họ Hùng ở Giang Châu, Hùng Bác Thành của công ty giải trí Bác Thành đấy ạ, ông ta đích thân đến đây, chỉ có điều còn khiêng thêm một người tàn phế, giống như đến để kiếm chuyện.” Người ấy nói với gương mặt lo lắng.

“Cái gì?” Ông cụ Tần giật mình, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Phương Ưu nhìn Dương Cẩn: “Anh Dương, chúng ta cũng ra ngoài xem sao.”

“Được!” Dương Cẩn đồng ý ngay.

Ông cụ Tần vừa mới chạy ra khỏi phòng tiếp khách đã sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

“Cậu Dương, tôi thay mặt nhà họ Hùng, dẫn theo tên súc sinh này đến xin lỗi cậu!” Hùng Bác Thành cúi đầu, giọng nói của ông ta vừa trầm vừa vang.

Cảnh tượng ấy dội thẳng vào tim ông cụ Tần.

Vào lúc này, Phương Ưu và Dương Cẩn cũng đã đi đến bên cạnh ông cụ, gương mặt Phương Ưu toát ra vẻ sững sờ, đến Dương Cẩn cũng híp mắt lại.

Còn có mấy người nâng cán đi theo sau Hùng Bác Thành, nhưng không ngờ người nằm trên cán lại là Hùng Bác Nhân.

Vốn dĩ nhà họ Hùng chính là gia tộc hàng đầu ở Giang Châu, thực lực không có gì đáng để nghi ngờ cả, còn Hùng Bác Thành lại rất được nhà họ Hùng xem trọng, rất nhiều lần bày tỏ muốn để vị trí người thừa kế lại cho Hùng Bác Thành.

Không ngờ bây giờ ông ta lại đích thân đến đây xin lỗi Dương Chấn.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người Dương Chấn, anh thật sự là thằng con rể vô dụng ấy sao?

Đây là lần đầu tiên ông cụ Tần nảy sinh lòng nghi ngờ, Phương Ưu cũng trố mắt, cô ta nhìn Dương Chấn chòng chọc.

“Cậu Dương, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho nhà họ Hùng chúng tôi đi, sau này nhà họ Hùng chúng tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu Dương.” Hùng Bác Nhân nằm trên cán cũng van nài.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn anh em nhà họ Hùng, nhà họ Hùng cũng ra tay tàn nhẫn thật, không ngờ lại đánh gãy chân Hùng Bác Nhân.

“Có phải các người nhận nhầm rồi không? Anh ta chỉ là một thằng con rể vô dụng bị đuổi ra khỏi gia tộc mà thôi.”

Gương mặt Phương Ưu toát ra vẻ bất ngờ, rồi sau đó, cô ta chỉ vào Dương Cẩn ở bên cạnh mình, nói với anh em nhà họ Hùng: “Anh ấy mới là cậu Dương!”

“Bốp!”

Hùng Bác Thành nghe thấy thế bèn tát vào mặt Phương Ưu, ông ta gắt gỏng: “Con đàn bà đê tiện này từ đâu ra đây? Cậu Dương là người mà cô có thể hạ nhục được hay sao? Không biết thì ngậm miệng lại cho ông, nếu còn dám nói xằng nói bậy thêm câu nào nữa thì tôi sẽ vả rách miệng của cô.”

“Cậu Dương, lần này nhà họ Hùng chúng tôi thật sự rất có thành ý, cậu xem, thằng súc sinh này đã bị nhà họ Hùng của chúng tôi đánh gãy hai chân rồi, nhưng ba tôi không khỏe, không thể đích thân đến xin lỗi cậu được.” Hùng Bác Thành nói vội.

Chỉ có điều, Dương Chấn không hề nhìn thấy sự chân thành của Hùng Bác Thành, cứ như ông ta đang diễn hài vậy.

“Dương Chấn, thôi đi!” Tần Nhã chợt lên tiếng.

Vốn dĩ Dương Chấn định để cho nhà họ Hùng triệt để sụp đổ, nhưng Tần Nhã đã nói thế, anh chỉ có thể bỏ qua mà thôi.

“Nể mặt vợ tôi, tha cho nhà họ Hùng lần này, nếu như còn có lần sau thì nhà họ Hùng không cần phải tồn tại nữa!” Dương Chấn lạnh giọng mà nói.

Nghe thấy thế, Hùng Bác Nhân vui mừng hớn hở, mặc dù hai chân của ông ta đã bị phế, nhưng ít nhất còn giữ được mạng, thà sống lay lắt còn hơn chết đi.

“Cảm ơn cậu Dương! Cảm ơn cậu Dương!” Hai anh em nhà họ Hùng cảm ơn anh rối rít.

“Cút đi!” Dương Chấn quát, nhà họ Hùng vội vàng rời khỏi nơi này.

“Chúng ta đi thôi!” Dương Chấn dẫn Tần Nhã rời đi.

Ông cụ Tần hết sức kinh ngạc, có làm sao thì cụ ta cũng không ngờ rằng nhà họ Tần lại có một cậu con rể như thế này.

Nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu ở Giang Châu, nhà họ Tần có nằm mơ cũng muốn đứng vào hàn ngũ ấy, không ngờ người thừa kế của gia tộc hàng đầu mà lại đi xin lỗi Dương Chấn.

Đột nhiên Phương Ưu hừ lạnh một tiếng: “Giả vờ giả vịt ra dáng lắm, bây giờ đồ vô dụng cũng có lá gan lớn lắm, không ngờ lại dám lừa dối người thừa kế của nhà họ Hùng.”

“Cháu có ý gì?” Ông cụ Tần nhíu mày.

Phương Ưu nói: “Ông ngoại, lẽ nào ông không nhìn thấy rõ sao? Nhà họ Hùng nhận nhầm người rồi, đó là Hùng Bác Thành, là chủ nhân tương lai của nhà họ Hùng, làm sao có thể cúi đầu xin lỗi cái đồ vô dụng ấy được?”

“Nhận nhầm người?”

Trong lòng ông cụ Tần có mười vạn câu hỏi vì sao, sau khi nghe Phương Ưu nói thế, cụ ta mới ý thức được chỉ có cách giải thích nhận nhầm người mới xuôi tai.

“Ông ngoại, không phải Hùng Bác Thành gọi là cậu Dương sao? Nhà họ Hùng muốn xin lỗi cậu Dương.”

Phương Ưu cười ha ha, cô nhìn Dương Cẩn như thể xin ghi công: “Anh Dương, em đoán không sai chứ?”

Mặc dù Dương Cẩn không biết chân tướng ra sao, nhưng bây giờ Phương Ưu làm ra vẻ giùm anh ta, tất nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội này, bèn nở nụ cười khiêm tốn: “Mấy ngày trước, đúng là tôi từng có mâu thuẫn với người nhà họ Hùng, chỉ có điều không ngờ rằng tôi đến nhà họ Hùng, bọn họ lại đích thân tới đây xin lỗi!”

“Quả nhiên là thế!”

Phương Ưu vui vẻ: “Chỉ tiếc là bọn họ nhận nhầm người mất rồi, nhưng không có sao cả, đợi chừng nào nhà họ Hùng ý thức được thì nhất định bọn họ sẽ không buông tha cho Dương Chấn đâu.”

“Cậu Dương giỏi thật, không ngờ lại có thể khiến cho nhà họ Hùng đích thân đến xin lỗi.” Cụ Tần như bừng tỉnh, cụ ta cười lớn.

Trong lòng cụ ta đã âm thầm tính kế, mặc dù nhà họ Dương là gia tộc ở tỉnh khác nhưng lại có thể khiến cho nhà họ Hùng đích thân đến xin lỗi, một khi Phương Ưu được vào nhà họ Dương, thế thì nhà họ Tần có thể bước vào hàng ngũ gia tộc hàng đầu một cách dễ dàng hay sao?

Nghĩ đến đây, cụ ta càng hài lòng về Dương Cẩn hơn, chỉ mong chỉ thể gả Phương Ưu cho anh ta ngay lập tức.

“Chủ tịch Tần, nếu như cụ không còn dặn dò gì khác thì tôi đi về đây.” Đột nhiên Dương Cẩn lên tiếng nói.

Cụ Tần vội vàng bảo: “Ưu, mấy ngày nay cháu không cần phải lên công ty nữa, thay ông tiếp đã cậu Dương cho chu đáo.”

“Dạ, ông ngoại!” Phương Ưu vui vẻ đồng ý ngay.

Dương Cẩn thầm cười lạnh trong lòng, thế nhưng bền ngoài anh ta vẫn tỏ ra vui vẻ, cùng Phương Ưu rời khỏi đây.

“Anh Dương, anh còn trẻ như thế, chắc là chưa cưới vợ đâu đúng không?” Phương Ưu vừa lái xe vừa hỏi anh ta.

Sao Dương Cẩn lại không biết tâm tư của Phương Ưu cho được?

“Tiểu Ưu cảm thấy sao?” Dương Cẩn cười xấu xa, ánh mắt nhìn Phương Ưu của anh ta cũng thay đổi.

Phương Ưu rùng mình, bàn tay cầm vô lăng run run.

“Anh Dương đẹp trai như thế, em đoán chắc là anh chưa kết hôn đâu.” Gương mặt Phương Ưu đỏ ửng, giống như không hiểu được ám chỉ của Dương Cẩn.

Dương Cẩn càng sỗ sàng tợn.

Mặt Phương Ưu đỏ đến tận mang tai: “Anh, anh Dương, bây, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi về khách sạn của anh!” Ánh mắt Dương Cẩn sáng bừng.

Phương Ưu đã mê đắm từ lâu rồi, cầu còn không được nữa là.

Ở phía bên kia, Dương Chấn cùng Tần Nhã rời khỏi tập đoàn Tần thị, đi thẳng đến tập đoàn Tam Hòa.

Trong suốt dọc đường, tâm trạng của cô rất suy sụp, Dương Chấn cũng đau lòng.

“Dương Chấn, đưa tôi đến cửa công ty là được rồi.” Tần Nhã biết thân phận của Dương Chấn đặc biệt, cô không muốn anh bị bại lộ.

Dương Chấn gật đầu khẽ: “Chừng nào tan làm thì tôi đến đón em, chúng ta cùng đi đón Tiếu Tiếu.”

“Được!” Sau khi nói dứt lời, Tần Nhã quay lưng bỏ đi.

Dương Chấn nhìn theo Tần Nhã cho đến khi cô khuất bóng, anh mới lấy điện thoại ra: “Điều tra một người cho tôi, là người vừa mới đến tập đoàn Tần thị ban nãy, họ Dương, tầm ba mươi tuổi.”

Không phải là anh cẩn thận, mà là ánh mắt người đàn ông ấy nhìn Tần Nhã rất gian, anh không muốn để xảy ra sự cố gì.

Điện thoại của Dương Chấn nhanh chóng đổ chuông, sau khi bắt máy, anh nghe thấy Lạc Khải nói: “Anh ta tên là Dương Cẩn, nguời Châu thành, là nhà họ Dương ở Châu thành, miễn cưỡng cũng được liệt vào gia tộc hàng đầu, mà dưới trướng của nhà họ Dương, tập đoàn Thành Hà là tập đoàn có tên tuổi nhất, mấy ngày trước chúng tôi gặp Dương Liễu ở khách sạn Bắc Viên Xuân, cô ta em gái ruột của anh ta.”

Dương Chấn hơi híp mắt lại: “Nếu đã là thế thì đừng để cho bất kỳ mối làm ăn nào của nhà họ Dương xuất hiện ở Giang Châu.”