Chàng Rể Chiến Thần

Chương 422




CHƯƠNG 422: CHA ĐẺ HẠ LẠC

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Mặc dù trong lòng Dương Chấn tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật của Diệp Mạn, lại nghĩ tới Tần Nhã một thân một mình nuôi Tiếu Tiếu ròng rã bốn năm, trong lòng anh sinh ra sự thương hại đối với Diệp Mạn.

Cho dù như thế nào thì bà ta vẫn là mẹ ruột của Tần Nhã.

Đúng như bà ta nói, với lòng tốt của Tần Nhã, nếu như biết sự thật, nhất định cô sẽ giúp bà ta báo thù.

Không đợi Dương Chấn đáp lại, Diệp Mạn đã quay người đi về phía chiếc xe Mercedes-Benz.

Vẻ buồn bã đau khổ vừa rồi trong nháy mắt quay người đi đó lập tức biến mất, trên mặt chỉ còn lại âm tàn: “Tôi hi vọng trước khi trời tối, cậu có thể cho tôi một câu trả lời! Nếu không tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Tần Nhã!”

Diệp Mạn uy hiếp, khiến Dương Chấn rất khó chịu.

Người phụ nữ này cũng không ngu xuẩn, hiển nhiên là nắm lấy chuyện anh yêu Tần Nhã.

Một khi bà ta nói sự thật với Tần Nhã, không chỉ khiến Tần Nhã sinh lòng báo thù mà còn có thể kéo Tần Nhã vào cuộc.

Tần Nhã vào cuộc, không phải cũng kéo cả Dương Chấn vào cuộc sao?

Chính vì biết rõ điểm này, cho nên bà ta mới dám uy hiếp anh.

Tận đến khi chiếc xe rời đi rồi, Dương Chấn vẫn đứng im tại chỗ, trong lòng vô cùng vướng bận.

“Rốt cuộc là mình nên làm như thế nào đây?”

Thật lâu sau, Dương Chấn mới thở dài, vẻ mặt chua xót.

Ở trong mắt Diệp Mạn, anh chỉ nhìn thấy thù hận.

Anh không hề nhìn thấy một chút yêu thương Tần Nhã, bà ta chỉ muốn lợi dụng Tần Nhã để đạt được mục đích báo thù của mình.

Nếu như là người khác, chỉ bằng suy nghĩ giống như Diệp Mạn thôi là Dương Chấn đã khiến người đó biến mất trên đời này rồi.

Nhưng bà ta lại là mẹ ruột của Tần Nhã, cho dù bà ta có làm sai đi chăng nữa thì anh cũng không thể làm như vậy.

Với sự hiểu biết của anh về Tần Nhã, cho dù bây giờ cô tức giận nhưng cuối cùng cô vẫn nhận người mẹ này.

Ròng rã một buổi chiều, Dương Chấn vẫn đang lo lắng, mình phải làm như thế nào đây.

Đây là lần đầu tiên, anh không quả quyết như vậy.

Sau khi tan việc, Dương Chấn đúng giờ đi tới tập đoàn Tam Hòa, đón Tần Nhã tan làm về.

“Chồng ơi, người phụ nữ kia lại tới tìm em.”

Trên đường đi tới nhà trẻ Lam Thiên, Tần Nhã bỗng nhiên mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Dương Chấn sững sờ, người phụ nữ cô nói chắc chắn là Diệp Mạn.

“Bà ta tìm em làm gì?”

Dương Chấn vừa lái xe, vừa nói.

“Bà ta muốn nhận em, nhưng em đã từ chối!”

Lúc Tần Nhã nói ra câu nói này, rõ ràng nước mắt đã vòng quanh khóe mắt.

Hiển nhiên, thật lòng cô cũng không muốn từ chối, cuối cùng, nước mắt cô vẫn trượt xuống gương mặt, cô khóc nói: “Bà ta đã bỏ rơi em ròng rã hai mươi lăm năm, em chỉ muốn biết sự thật thôi mà, chẳng lẽ lại khó khăn như vậy sao?”

“Chồng ơi, anh nói xem tại sao bà ta lại lừa em? Vì sao không thể nói cho em biết sự thật?”

“Chẳng lẽ thật sự là vì quyền thế nên mới vứt bỏ em?”

Tần Nhã khóc rối tinh rối mù, trong giọng nói tràn đầy bi thương và thất vọng và cả mấy phần chờ mong.

Dương Chấn cảm thấy trái tim mình như vỡ nát, nếu để Tần Nhã biết sự thật thì làm sao cô có thể chịu được?

Cha ruột của cô bởi vì Diệp Mạn mang thai cô nên mới mạo hiểm tới nhà họ Diệp, cầu xin Diệp gia chi chủ tác thành cho bọn họ, kết quả lại bị giết.

Nếu để cô biết tất cả, người hiền lành như cô có thể cho rằng cha cô chết là vì cô hay không?

Với sự hiểu biết của anh về Tần Nhã, cô gái ngốc này thật sự có thể cho rằng như vậy.

Cho nên nhất định không thể cho cô biết sự thật được.

“Chồng, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em nên làm như thế nào?”

Tần Nhã khóc hỏi.

Trong lòng Dương Chấn đang giãy dụa, anh không muốn lừa gạt Tần Nhã nhưng lần này lại không thể không giấu diếm sự thật.

“Nếu bà ta đã không chịu nói sự thật cho em biết thì chắc chắn bà ta cũng có lý do của mình.”

“Có lẽ đối với em sự thật này vô cùng tàn khốc, cho nên bà ta mới không chịu nói cho em biết.”

“Bây giờ khúc mắc trong lòng em là bà ta không chịu nói cho em biết tại sao lại vứt bỏ em, đúng không?”

Dương Chấn dừng xe ở ven đường, vẻ mặt thành thật hỏi Tần Nhã.

Tần Nhã gật đầu: “Chỉ cần bà ta nói cho em biết sự thật, cho dù là gì thì em đều có thể tiếp nhận, chỉ cần bà ta vẫn yêu em thì em sẽ nhận bà ta!”

Dương Chấn hơi mê man, mình thật sự phải che giấu sự thật ư?

“Chồng, có phải anh biết cái gì đúng không?”

Tần Nhã bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Dương Chấn, bên trong tràn đầy chờ mong.

Dương Chấn lắc đầu không chút do dự, cuối cùng vẫn không muốn thuyết phục cái gì, mà chỉ mở miệng nói: “Tất cả đều theo ý của em, cho dù em quyết định nhận hay không nhận bà ta thì anh cũng đều ủng hộ!”

Đây cũng là lựa chọn của anh!

Đương nhiên, câu nói này Dương Chấn không nói ra miệng.

Nếu cuối cùng Tần Nhã lựa chọn nhận Diệp Mạn, như vậy Dương Chấn sẽ đồng ý với Diệp Mạn, nếu như Tần Nhã không muốn nhận, vậy Dương Chấn cũng sẽ không đồng ý.

Trong mắt Tần Nhã có mấy phần thất vọng, cô muốn để Dương Chấn lựa chọn giúp mình, nhưng Dương Chấn lại đem vấn đề này giao lại cho cô.

Đương nhiên Dương Chấn cũng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tần Nhã, trong lòng anh rất khó chịu nhưng lại không thể không làm như vậy.

Anh lại khởi động xe, tiếp tục đi tới nhà trẻ Lam Thiên.

Từ lúc đón được Tiếu Tiếu đến tận khi về tới Vân Phong Chi Đỉnh, Tần Nhã đều không nói một câu nào.

Vừa về đến nhà, cô đã một thân một mình về phòng.

“Ba, có phải ba với mẹ lại cãi nhau rồi đúng không?”

Tiếu Tiếu rúc vào lòng Dương Chấn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, mắt nhìn về hướng phòng của Tần Nhã, nhỏ giọng hỏi.

Dương Chấn mỉm cười lắc đầu: “Tình cảm của ba và mẹ con rất tốt, sao lại cãi nhau được?”

“Ba, ba nói thật không?” Tiếu Tiếu nghi ngờ hỏi.

Dương Chấn liếc mắt, bất đắc dĩ nói: “Ngay cả ba mà con cũng không tin à?”

Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu: “Tiếu Tiếu tin ba!”

“Ba, hôm nay cô giáo dạy con vẽ hoa hướng dương, ba xem này, đây là hoa hướng dương con vẽ đấy.”

Bỗng nhiên Tiếu Tiếu lấy một tờ giấy vẽ từ trong cặp xách ra, trên tờ giấy có ba bông hoa hướng dương, trên mỗi bông hoa hướng dương đều vẽ một khuôn mặt tươi cười.

“Ba, ba xem đi, bông hoa hướng dương lớn nhất này là ba, hoa hướng dương nhỏ nhất là Tiếu Tiếu, còn bông hoa hướng dương này là mẹ.”

“Ba luôn ở phía trước nhất, che mưa chắn gió cho con và mẹ nên Tiếu Tiếu mới có thể hạnh phúc vui vẻ lớn lên được.”

Tiếu Tiếu vui vẻ nói: “Ba,ba sẽ mãi mãi ở bên con và mẹ, che mưa chắn gió cho bọn con, đúng không?”

Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của Tiếu Tiếu, trái tim Dương Chấn run rẩy mãnh liệt, anh không nhịn được ôm con gái thật chặt: “Tiếu Tiếu nói không sai, cả đời này ba sẽ ở bên con và mẹ, che mưa chắn gió cho hai người!”

Sự phiền muộn tích tụ trong lòng Dương Chấn đã hoàn toàn biến mất khi nghe thấy giọng nói non nớt của Tiếu Tiếu.

Bây giờ Tần Nhã đang phải đối mặt với mưa gió, đây không phải là lúc cô cần mình che mưa chắn gió cho cô nhất ư?

Dương Chấn không còn chút do dự nào nữa, anh hôn Tiếu Tiếu thật mạnh rồi xoay người đi vào phòng.

Vừa đẩy cửa ra, anh đã nhìn thấy Tần Nhã đang ngồi ở mép giường, một mình rơi nước mắt.

Nhìn thấy Dương Chấn đi vào, cô vội vàng lau đi nước mắt.

Dương Chấn thở dài, đi đến bên cạnh Tần Nhã, đưa tay ôm vợ mình vào lòng: “Bà ta, không có tình cảm gì với em đâu!”

Nghe vậy, toàn thân Tần Nhã run lên, đỏ mắt nói: “Chồng, nhất định là anh biết cái gì đó, nói cho em biết đi được không?”

Dương Chấn mở miệng nói: “Bà ta muốn nhận em để bà ta có thể thâu tóm được quyền lực lớn hơn nữa!”

“Là thế nào?”

Sắc mặt Tần Nhã trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.

“Không giấu em nữa, ngày đầu tiên bà ta tới Giang Châu đã tới tìm anh, bà ta muốn anh rời khỏi em rồi tìm cách để em kết hôn với Giang Bình Vương nhằm để cao địa vị của bà ta ở nhà họ Diệp.”

“Sau này bà ta mới biết anh chính là Giang Bình Vương thì lại muốn anh thuyết phục em nhận bà ta, đồng thời muốn anh thần phục nhà họ Diệp ở Yên Đô.”

“Từ đầu đến cuối, bà ta chỉ vì lợi dụng em nên mới muốn nhận em mà thôi.”

Dương Chấn không hề giấu diếm chút nào, nói sự thật cho Tần Nhã.

Tần Nhã vô cùng khó chịu, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, bởi vì đau lòng nên cơ thể cũng đang run nhè nhẹ.

Dương Chấn chỉ mới nói một phần sự thật mà Tần Nhã đã như vậy, nếu như nói cho cô biết tất cả sự thật thì làm sao Tần Nhã có thể tiếp nhận được đây?

“Chẳng lẽ bà ta lại máu lạnh như vậy, trong mắt chỉ có quyền thế thôi sao?”

Tần Nhã nức nở nói: “Đúng vậy, một người mẹ vì quyền thế mà có thể vứt bỏ con gái ruột của mình thì sao có thể có chút tình cảm mẹ con nào với em được chứ?”

Dương Chấn ôm chặt Tần Nhã, vô cùng kiên định nói: “Dù thế nào thì em vẫn có anh và Tiếu Tiếu, có ba nuôi đối xử với em như ruột thịt và cả Tần Yên coi em như chị gái ruột của mình nữa.”

“Chồng, anh yên tâm, em có thể chịu được!”

Tần Nhã cố nén nước mắt, vô cùng kiên định nói.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm được, nước mắt lặng yên không một tiếng động trượt xuống gương mặt, như là những viên trân châu, rơi xuống đất.

Dương Chấn không nói tiếp, chỉ ôm vợ mình thật chặt.

Ngưỡng cửa này Tần Nhã chỉ có thể vượt qua một mình, chuyện anh có thể làm chính là lúc nào vợ mình cần thì cho cô một cái ôm ấm áp.

Thật lâu sau, cảm xúc của Tần Nhã đã ổn định hơn rất nhiều, hai mắt cô đỏ lên, nhìn về phía Dương Chấn, đột nhiên hỏi: “Anh biết cả chuyện của ba em đúng không?”

Nghe vậy, sắc mặt Dương Chấn lập tức cứng đờ, chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục lại thái độ bình thường.

Nhưng sự thay đổi trong chớp mắt kia vẫn bị Tần Nhã bắt được.

“Chồng, chắc chắn là anh biết chuyện liên quan tới ba ruột của em, đúng không?”

“Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc là ông ấy còn sống hay đã chết?”

Cảm xúc của Tần Nhã trở nên kích động lạ thường, cô nắm chặt lấy cánh tay Dương Chấn, lớn tiếng hỏi.