Chàng Rể Chiến Thần

Chương 420




CHƯƠNG 420: CÀNG TUYỆT VỌNG HƠN

Cái dáng vẻ nũng nịu của Diệp Tình Nhi đúng là vô cùng thú vị.

Đặc biệt những gì cô ta nói lại càng khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Dương Chấn ngơ ngẩn chốc lát mới đột nhiên nhớ tới đúng là trước đây anh đã nói rằng phải để Diệp Tình Nhi hứa với mình một chuyện.

Chỉ là dường như người phụ nữ này đã hiểu lầm điều gì đó.

“Tôi không muốn mối quan hệ với nhà họ Diệp ngày càng xấu đi. Cô biết lí do thì hãy về nói với ông nội. Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Diệp xuất hiện ở Giang Bình và Nam Dương nữa.”

Dương Chấn lạnh lùng nói, trong mắt không có chút tình cảm nào.

Diệp Tình Nhi vốn dĩ đang ngập tràn mong đợi với yêu cầu của Dương Chấn, lúc này trong ánh mắt cô ta chỉ có sự thất vọng.

Cô ta nhớ nhung Dương Chấn cả một năm trời, vậy mà bây giờ lại có kết cục như vậy.

“Được rồi, tôi đã nói hết những gì nên nói, cô có thể đi rồi!”

Dương Chấn nói xong xoay người rời đi.

Diệp Tình Nhi ngây người đứng đó, cứ nhìn bóng dáng đang khuất dần kia, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa.

Nếu tương tư là một căn bệnh, thì cô ta đã chết từ lâu rồi.

Ở phía bên kia, Đông Tà đã dẫn theo Hoàng Chính rời đi.

Khi đến nơi ở, Đông Tà đã liên lạc ngay với nhà họ Hoàng và báo cáo lại với họ tất tần tật những gì vừa xảy ra.

Bên trong ngôi biệt thự cổ điển của trang viên rộng lớn nhà họ Hoàng.

Một ông già mặc áo vải xám đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây với vẻ mặt vô cùng ảm đạm.

Bên cạnh còn có một ông già tóc bạc trắng, thân hình hơi cúi người khúm núm.

“Ông chủ, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”

Người đang đứng là quản gia của nhà họ Hoàng và là người thuộc hạ mà ông chủ tin tưởng nhất, từ khi chủ nhà kế thừa vị trí này đã giúp ông chủ quản lý gia đình.

Còn ông già mặc áo vải ngồi trên chiếc ghế mây không phải ai khác, mà là một trong Yên Đô Bát Môn, chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên Hành.

Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Chính bị thằng nhãi đó tát vào mặt ngay trước bàn dân thiên hạ, bây giờ còn không nói được một câu cho đàng hoàng nữa!”

“Sao ạ?”

Quản gia trầm ngâm hỏi: “Người mà ông chủ nói đến là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Vũ Văn – Dương Chấn?”

Hoàng Thiên Hành gật đầu, trên mặt tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc đó đúng là kiêu ngạo đến cực điểm rồi, trước đây đã động tay động chân Hoàng Chính ở chỗ đông người. Lần này, không ngờ lại dám ra tay với Hoàng Chính. Đó không phải là đang tát vào mặt người thừa kế của nhà họ Hoàng mà đang tát thẳng vào mặt nhà họ Hoàng! “

“Chuyện này anh ta nhất định sẽ phải trả giá, nếu không thật sự coi nhà họ Hoàng không ra gì!”

“Một kẻ bỏ đi mà lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của nhà ta, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Hoàng Thiên Hành bực tức nói, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo tràn đầy sự giận dữ.

“Ông chủ, không phải có Đông Tà luôn ở bên cạnh bảo vệ Hoàng Chính hay sao? Sao lại bị đánh ngay chốn đông người thế kia?” Quản gia rất bình tĩnh hỏi.

Hoàng Thiên Hành nghiêm nghị nói: “Đông Tà nói, anh ta không phải là đối thủ của thằng nhãi đó!”

“Sao ạ?”

Lần này, khuôn mặt của người quản gia cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Các thành viên của nhà họ Hoàng từ bao đời nay đều rất dễ nổi nóng, mỗi chủ nhà sẽ tìm một quản gia đủ lí trí để giúp đỡ tránh để mình làm ra những chuyện bốc đồng.

Vì vậy, trong nhà họ Hoàng, địa vị và thân phận của quản gia rất cao.

Ngay cả những bậc con cháu đang tranh giành vị trí người thừa kế, đứng trước mặt quản gia, cũng không dám kiêu căng tự phụ, thậm chí còn cẩn thận từng chút một đi lấy lòng nữa.

“Ông chủ, có phải ông định để người đó đi báo thù không?”

Quản gia thận trọng hỏi.

Hoàng Thiên Hành gật đầu và đôi mắt đỏ hoe nói: “Nếu không giết chết thằng nhóc này, thì nỗi ô nhục của nhà họ Hoàng sẽ không bao giờ xóa được, vì vậy anh ta buộc phải chết!”

Nhưng quản gia nghiêm nghị lắc đầu, trầm giọng nói: “Ông chủ, người trẻ tuổi mà với thực lực của Đông Tà cũng không thể đánh bại nổi, làm sao có thể là nhân vật đơn giản?”

“Đông Tà đã đứng trong top ba người có thực lực mạnh nhất trong nhà họ Hoàng rồi. Ngay cả anh ta còn bị Dương Chấn đánh bại một cách dễ dàng như vậy thì nếu lại cử đi, có chắc chắn sẽ giết được tên nhóc đó không?”

“Tục ngữ nói rồi, quá tam ba bận, hai người thừa kế của nhà họ Hoàng đã chủ động khiêu khích anh ta trước mặt bàn dân thiên hạ nên mới phải chịu nhục nhã.”

“Nếu như nhà họ Hoàng chúng ta lại tiếp tục khiêu khích thì một khi thất bại, chẳng phải có nghĩa là không có ai trong nhà họ Hoàng lớn mạnh này có thể ngăn cản Dương Chấn sao?”

Lời nói của quản gia khiến Hoàng Thiên Hành bình tĩnh lại hơn rất nhiều.

Hoàng Thiên Hành có thể trở thành chủ nhà, thì công lao lớn nhất thuộc về người quản gia.

Mỗi khi ông ta định đưa ra một quyết định sai lầm trong lúc tức giận, đều là quản gia đã kịp thời nhắc nhở mới giúp ông ta nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình và đưa ra lựa chọn đúng đắn.

“Chẳng lẽ hai người thừa kế của nhà họ Hoàng chúng ta đã bị anh ta làm nhục trước bàn dân thiên hạ, vậy chúng ta lại bỏ qua hay sao?” Hoàng Thiên Hành tức giận hỏi.

“Đương nhiên là không thể!”

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của quản gia, ông nheo mắt nói: “Kẻ nào dám đùa giỡn với uy nghiêm của nhà họ Hoàng đều phải chịu trừng trị, nhưng vẫn chưa phải lúc!”

“Ồ? Quản gia nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?” Hoàng Thiên Hành hỏi tiếp.

“Lần này, chúng ta không những đừng đi chọc giận Dương Chấn, ngược lại phải tỏ ra thiện chí, hơn nữa còn phải thể hiện sự chân thành, đây là bước đầu tiên!”

Quản gia cười híp mắt nói: “Bước thứ hai mới là mấu chốt, chỉ cần chúng ta…”

Quản gia nói rất nhiều, đợi khi ông ta trình bày hết kế sách của mình, Hoàng Thiên Hành mới bừng tỉnh ngộ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Haha, tốt! Đúng là quản gia của Hoàng Thiên Hành ta đây, đúng là kế một mũi tên trúng hai đích!”

“Nếu đã vậy, chi bằng tôi sẽ tự mình đến Giang Châu một chuyến để gặp thằng nhóc kia?” Quản gia cười hỏi.

“Được rồi, chuyện này giao cho ông, dù thế nào đi nữa, cũng phải để thằng nhóc đó cảm nhận được sự ‘chân thành’ của chúng ta.”

Đôi mắt của Hoàng Thiên Hành đầy sự nham hiểm.

“Vâng!”

Quản gia trả lời rồi lập tức thu xếp chuyện đi Giang Châu.

Cùng lúc đó, Dương Chấn đã trở lại Tập đoàn Nhạn Thần.

Tuy nhiên, anh vừa đậu xe thì một chiếc Mercedes-Benz thương vụ màu đen, đã đậu ngay bên cạnh, như thể đang đợi anh.

Dương Chấn cau mày, người phụ nữ này lại tới làm gì vậy?

“Có thể tìm chỗ nào đó, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát được không?”

Ngay khi Dương Chấn bước xuống xe, Diệp Mạn đã đi tới, nghiêm túc nhìn anh.

Cuối cùng bà ta cũng vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình, nhưng giọng điệu vẫn rất thẳng thừng.

Rõ ràng, lần đầu tiên phải hạ mình làm bà ta cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng vì lợi ích của bản thân, buộc phải chịu thua Dương Chấn.

“Có chuyện gì, cứ nói luôn ở đây đi!”

Dương Chấn thờ ơ nói.

Đương nhiên anh biết người phụ nữ này muốn nói chuyện gì với chính mình, chắc chắn là chuyện liên quan tới Tần Nhã.

Diệp Mạn cau mày, vừa định nổi cơn giận, đột nhiên nhớ tới mục đích của mình, nên lửa giận trong mắt dần dần lắng xuống.

“Tôi xin lỗi cậu vì sự bốc đồng của mình trước đây! Tôi xin lỗi!” Bà ta đột nhiên hơi cúi đầu, không ngờ lại xin lỗi Dương Chấn.

Hành động của bà ta đã vượt ra ngoài dự đoán của Dương Chấn.

Nhưng nghĩ đến chuyện trước đây người phụ nữ này cũng giả vờ giả vịt xin lỗi Tần Nhã, Dương Chấn làm sao có thể tin tưởng sự chân thành của bà ta cho được?

“Tôi sẽ cho bà năm phút, có gì cứ nói thẳng!”

Dương Chấn nhấc tay lên nhìn thời gian, lạnh lùng nói.

Diệp Mạn tuy trong lòng tức giận, nhưng trên mặt lại tràn đầy thành khẩn nói: “Dương Chấn, Tần Nhã là con gái của tôi. Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi thuyết phục con bé, để hai mẹ con chúng tôi nhận nhau!”

Dương Chấn cười nhạo: “Tiểu Nhã chỉ muốn biết vì sao lúc đầu bà lại bỏ rơi cô ấy, nhưng bà nhất quyết không chịu nói, không hỏi ý kiến của cô ấy đã đưa tới nhà họ Diệp. Bà có tư cách gì để nhận Tần Nhã làm con ? “

Diệp Mạn lập tức nghẹn giọng, im lặng một chút rồi đột nhiên tỏ vẻ đau buồn nói: “Sở dĩ tôi không muốn nói sự thật cho con bé biết là bởi vì không muốn làm tổn thương nó.”

Dương Trần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mạn.

“Tôi cũng từng là con gái xinh đẹp của nhà họ Diệp, cũng là viên ngọc quý được ba tôi nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng kể từ khi tôi gặp người đàn ông đó, tất cả đều không còn nữa.”

“Tôi đã bị người đàn ông đó lừa dối, để được ở bên anh ta, tôi thậm chí đã từ bỏ mọi thứ và cùng người mình thương cao chạy xa bay”.

“Ngay khi tôi mang thai, không ngờ anh ta lại không từ mà biệt, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi!”

“Vì anh ta, tôi đã không ngần ngại từ bỏ mọi vinh hoa phú quý, để cùng nhau về chốn vùng quê, vậy mà anh ta lại lừa dối tình cảm của tôi và để tôi chịu đựng mọi thứ một mình”.

“Cậu có biết lúc đó tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào không?”

Giọng nói Diệp Mạn càng lúc càng lớn, cuối cùng hét lên một tiếng, nước mắt rơi giàn giụa.

Dương Chấn không biết những gì Diệp Mạn nói là thật hay giả, anh chỉ lạnh lùng nhìn.

“Nhưng đây không phải điều khiến tôi tuyệt vọng nhất. Cậu có biết điều gì khiến tôi càng tuyệt vọng hơn không?”

Diệp Mạn đột nhiên hỏi, hai mắt đỏ ngầu lên trông vô cùng đáng sợ, giống như con dã thú.

Lần này, Dương Chấn có cảm giác người phụ nữ này không lừa dối mình, những gì bà ta nói đều là sự thật.