Chàng Rể Chiến Thần

Chương 401




CHƯƠNG 401: LÀ ANH EM CỦA TÔI

Nhưng chuyện này lại như thế nào?

Nhìn khắp cái Cửu Châu này, người có thể khiến Dương Chấn e ngại vẫn chưa được sinh ra đâu.

Đám người Hàn Khiếu Thiên cũng nhìn thấy cao thủ áo bào xám kia, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng.

“Hừ!”

Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: “Chu gia chủ, ông phô trương còn hơn cả ngài Dương rồi đấy, cũng không biết hội võ hôm nay, Chu gia chủ có thể cười tiếp được bao lâu.”

“Ha ha!”

Chu Quảng Chí cười lớn một tiếng, đắc ý nói: “Chỉ sợ khiến Hàn gia chủ thất vọng rồi, người cười đến cuối cùng nhất định sẽ là nhà họ Chu tôi!”

“Hình như Chu gia chủ đã quên mất chuyện ngày đó ở nhà họ Chu, chỉ có một mình ngài Dương thôi nhưng không ai trong đám nhà giàu ở Nam Dương dám ra ứng chiến.”

Trần Hưng Hải châm chọc nói: “Với lai lịch như vậy mà cũng dám phách lối ở trước mặt ngài Dương à? Tôm tép nhãi nhép mà thôi!”

Chu Quảng Chí đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục lại thái độ bình thường, lớn lối nói: “Sợ là các ông vẫn chưa biết rõ tình hình thôi, lần này, người tôi mời rời núi sẽ là ai đây.”

“Vị này chính là Long chưởng môn của Long Hổ Đạo Quan ở Ngũ Hành Sơn, các người cho rằng, Long chưởng môn đã xuống núi mà Giang Bình lại không có chuyện gì ư?”

Chu Quảng Chí cười híp mắt nói, không quan tâm đến chuyện để lộ thân phận của Long chưởng môn.

“Cái gì? Lại là Long chưởng môn của Long Hổ Đạo Quan!”

“Trời ạ! Long chưởng môn là cao thủ giống như thần tiên vậy, thế mà nhà họ Chu lại có thể mời được ông ta xuống núi!”

“Tương truyền là Long chưởng môn có sức mạnh cực kì khủng bố, cho dù là người cầm quyền của gia tộc lớn nhất ở Yên Đô đích thân tới Long Hổ Đạo Quan mời Long chưởng môn xuống núi còn không được, sao nhà họ Chu lại làm được nhỉ?”

“Lần này có Long chưởng môn xuất chiến, Giang Bình ai có thể địch lại được chứ? Cho dù là cao thủ trong hội võ lâm cũng không phải đối thủ của ông ta đâu.”

Sau khi biết thân phận của Long chưởng môn, tất cả mọi người xung quanh đều sợ ngây người.

Giang Bình bên này, sắc mặt của gia chủ các gia tộc lớn cũng ngưng trọng tới cực điểm, mà cao thủ bọn họ mời đến ứng chiến cũng đều sợ hãi nhìn về phía Long đạo trưởng.

Cao thủ ở cấp độ này, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.

“Hít… “

“Phùng gia chủ, rất xin lỗi, bỗng nhiên bụng tôi đau quá, sợ là không thể thay nhà họ Phùng xuất chiến được rồi, tôi phải tới bệnh viện kiểm tra xem thế nào.”

Lúc này, cao thủ nhà họ Phùng mời tới bỗng nhiên ôm bụng nói, bộ dạng đau đớn xoay người rời đi.

Vừa mới nói là đau bụng, sau khi giả vờ giả vịt đi được mấy bước anh ta đã chạy như bay rời đi, đâu có giống một người đau bụng đến mức phải vào bệnh viện?

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, sắc mặt của đám người nhà họ Phùng vô cùng khó coi.

“Tô gia chủ, rất xin lỗi, tôi chợt nhớ ra hôm nay phải tới trường học họp phụ huynh cho con, tôi không thể xuất chiến thay nhà họ Tô rồi, thời gian không kịp, tôi phải mau tới trường học đây.”

“Quan gia chủ, tôi vừa nhận được tin là vợ tôi sắp sinh con rồi, bây giờ tôi phải tới bệnh viện ngay, rất xin lỗi ông!”

“Trần gia chủ, tôi chợt nhớ ra hôm nay con gái tôi về nước bảo tôi tới sân bay đón nó, tôi phải đi nay đây, vô cùng xin lỗi!”

Ngay sau khi thân phận của Long chưởng môn lộ ra ánh sáng, Giang Bình bên này, mấy chục cao thủ được các nhà giàu mời tới đã tìm lý do rời đi tập thể.

“Ha ha ha ha…”

Bên phía các nhà giàu của Nam Dương lập tức bộc phát ra một trận tiếng cười to càn rỡ.

Mặt mũi Chu Quảng Chí rất đắc ý, cười ha hả nói: “Hàn gia chủ, Giang Bình các ông còn có thể xuất chiến không đấy, hình như cũng không còn mấy người, nếu không Giang Bình các ông đầu hàng cũng được, ha ha…”

Đám người nhao nhao cười to, trong đó còn bao gồm một số người Giang Bình.

Ngay cả Dương Chấn cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, Long chưởng môn mặc đạo bào ở bên cạnh Chu Quảng Chí thật sự lợi hại như vậy à?

Trong số các gia đình giàu có có mặt ở đây, ngoại trừ cao thủ do nhà họ Hàn mời tới thì tất cả các cao thủ do gia tộc khác mời tới đều tìm lý do rời đi.

Đây quả thực là đã đánh mạnh vào mặt mũi các gia tộc lớn của Giang Bình, chỉ một cái tên mà đã dọa cho nhiều cao thủ tới tham gia hội võ chạy mất như vậy.

“Hội võ hôm nay cũng không phải để nhìn số lượng, mà là chất lượng.”

Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói.

“Chờ cao thủ của nhà họ Chu thắng được cao thủ của Hiệp hội Võ đạo đã rồi hẵng đến trước mặt chúng tôi phách lối.”

“Cứ chờ mà xem!”

Chu Quảng Chí cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đám người Nam Dương tiến vào hội trường.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Dương Chấn lạnh nhạt nói.

Trong phút chốc, đám người Hàn Khiếu Thiên đều đi theo hai bên Dương Chấn cùng nhau đi vào trong hội trường.

“Người của các gia tộc lớn ở Giang Bình chúng tôi cũng tới rồi!”

“Hàn gia chi chủ, Hàn Khiếu Thiên cũng đích thân đến đây kìa!”

“Còn cả Trần gia chi chủ, Trần Hưng Hải cũng đích thân tới hội võ nữa!”

“Gia chủ đời trước của nhà họ Quan, Quan Tôn Sắc cũng tới!”

“Trời ạ! Rốt cuộc hội võ ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đây? Sao nhiều nhân vật lớn lại đích thân tới đây như vậy?”

Đám người Dương Chấn vừa tiến vào hội trường thì có vô số người bộc phát ra thốt lên một tràng như vậy.

Những người biết ý định thật sự của hội võ mà Hiệp hội Võ đạo tổ chức lần này chỉ có những người đứng đầu của các gia tộc lớn, và cả một số người có quyền thế nữa.

Phần lớn mọi người ở đây đều không biết.

Cho nên khi nhìn thấy Hàn Khiếu Thiên và những đại lão này xuất hiện ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Trong đám người, một nam hai nữ, giờ phút này cũng đang hưng phấn nhìn về phía lối đi của khách quý.

Ba người này, không phải ai khác chính là Vương Dũng và bạn gái của anh ta là La Viên Viên cùng Từ Lệ trang điểm đậm vừa mới gặp mặt ở bên ngoài hội trường.

“Đến hội võ hôm nay đúng là không uổng phía mà! Nhiều đại lão gia nhà giàu cũng tới đây như vậy.”

“Đúng vậy, lần đầu tiên Hàn Khiếu Thiên Hàn gia chi chủ giàu có nhất Giang Bình này cũng tới đây! Chu gia chi chủ, Chu Quảng Chí giàu có nhất Nam Dương cũng tới!”

“Chỉ có điều, người trẻ tuổi đi cùng với gia chủ của các gia tộc giàu có Giang Bình kia là ai?”

La Viên Viên và Từ Lệ mặt mày hớn hở nói, trong mắt đều là kinh ngạc.

Nhưng chỗ ngồi của bọn họ ở gần vị trí chính giữa nhất, chỗ này cách lối đi của khách quý quá xa nên bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái chứ hoàn toàn không thấy rõ mặt những người kia.

Không chỉ có các cô, rất nhiều người ở đây đều không thấy rõ.

“Tớ nghe ba tớ nói, lần này Giang Bình Vương cũng đến đấy, người trẻ tuổi kia chắc chắn là Giang Bình Vương rồi!”

Ánh mắt La Viên Viên sáng lên.

Từ Lệ sùng bái nhìn theo bóng dáng người trẻ tuổi kia, mặt mũi đều là sự ái mộ, kích động nói: “Viên Viên , cậu phải giúp tớ, nhất định tớ phải gặp được Giang Bình Vương, nếu như có thể, tớ rất muốn gả cho anh ta!”

“Cậu đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, Giang Bình Vương là ai chứ? Anh ta là người đứng đầu ở Giang Bình này, mấu chốt là anh ta vẫn còn rất trẻ tuổi, phụ nữ muốn gả cho anh ta có khi còn đứng chật cả Giang Bình này mất.”

La Viên Viên rất biết thân biết phận: “Đàn ông như vậy sao có thể liếc mắt nhìn chúng ta một cái nào chứ?”

“Viên Viên, cậu đừng nói những lời không có ý chí như vậy! Chỉ cần tớ có thể tiếp cận được Giang Bình Vương thì tớ nhất định sẽ khiến anh ta yêu tớ!”

“Đàn ông như vậy, cho dù có bị anh ta chơi một lần rồi bỏ tớ cũng cam tâm tình nguyện!”

“Không được, tớ đã yêu anh ta không có thuốc chữa nữa rồi, đời này, không phải anh ta không gả!”

Trên khuôn mặt trang điểm đậm của Từ Lệ tràn đầy yêu thương.

“Giang Bình Vương, là Dương Chấn!”

Ngay khi hai cô gái đang mơ mộng, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập khiếp sợ.

Ánh mắt của La Viên Viên và Từ Lệ dồn vào trên người Vương Dũng “Vương Dũng, anh đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?”

Từ Lệ bất mãn nói: “Giang Bình Vương là ai chứ? Cái tên nghèo hèn kia có thể so sánh được sao?”

“Tôi nói thật đấy, các người nhìn quần áo trên người Giang Bình Vương đi, giống nhau như đúc với người anh em Dương Chấn của tôi, ngay cả dáng người cũng giống.”

Vương Dũng kích động giải thích nói.

Mặc dù anh ta không thấy rõ mặt Dương Chấn nhưng lại nhận ra quần áo Dương Chấn đang mặc trên người.

“Ngậm miệng!”

La Viên Viên cả giận nói: “Tên phế vật này, nếu như anh còn dám nói lung tung thêm một câu nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”

“Giang Bình Vương có thân phận gì chứ? Há có thể để anh vũ nhục như thế?”

La Viên Viên mặt mũi âm trầm, tát một cái vào mặt Vương Dũng.

Vương Dũng bụm mặt, mặt mũi tràn đầy khuất nhục, nhưng nghĩ tới em gái của mình nên anh ta lại phải nhẫn nhịn chịu đựng tiện nhân này.

Từ Lệ hung hăng trừng mắt với Vương Dũng một cái, châm chọc nói: “Phế vật chính là phế vật, quen biết bạn bè cũng toàn lũ nghèo hèn, nếu không phải anh còn có ích với Viên Viên thì chỉ với câu nói này của anh đã đủ để Viên Viên một cước đá văng anh rồi.”

Hiển nhiên La Viên Viên cũng chấp nhận câu nói này của bạn thân mình, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu muốn chữa bệnh cho em gái mình thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng tỏ ra ấm ức như vậy nữa.”

Vương Dũng giận đến mức toàn thân phát run, nhưng nghĩ tới em gái, hai tay đang nắm chặt lại dần dần buông ra.

“Vương Dũng!”

Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Vương Dũng quay đầu lại nhìn thấy Dương Chấn đang nở nụ cười nhìn mình.

La Viên Viên và Từ Lệ cũng đồng thời quay đầu lại, lúc nhìn thấy Dương Chấn, trong lòng hai cô gái đều không khỏi run lên.

Bởi vì cách ăn mặc và cả hình thể của Dương Chấn so với Giang Bình Vương mà các cô nhìn thấy ở xa xa hoàn toàn tương tự.

“Dương Chấn, cậu chính là Giang Bình Vương, đúng không?”

Vương Dũng kích động lớn tiếng hỏi.