Chương 4007
Người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đều có vẻ lo lắng, Dương Chấn có thể đối phó cao thủ cấp bậc này thật ư?
“Keng!”
Đúng lúc này, một tiếng động trong trẻo bỗng phát ra từ kiếm linh khí trong tay Khương Kiếm.
“Dương Chấn, đây là chiêu kiếm mà tôi lĩnh ngộ sau khi tìm hiểu về kiếm ba mươi năm, tôi goi nó là Nhát Kiếm Vô Địch!”
Khương Kiếm nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, ngạo nghễ nói: “Sức mạnh hủy diệt của nhát kiếm này có thể sánh bằng đòn mạnh nhất của cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ, trừ khi cậu có thực lực ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, bằng không, cậu định lấy gì để chống lại Nhát Kiếm Vô Địch của tôi chứ?”
“Dương Chấn, cậu đã sẵn sàng đỡ chiêu kiếm mạnh nhất của tôi chưa?”
Giọng ông ta vang vọng khắp mấy nghìn mét như sấm rền.
Ánh mắt Dương Chấn trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ tu kiếm đạo, nhưng hôm nay tôi sẽ dùng kiếm đạo để đánh với ông, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc chiêu kiếm mà ông đã tìm hiểu ba mươi năm sẽ mạnh đến mức nào”.
Giọng anh cũng vang vọng khắp mấy nghìn mét, tuy anh đến từ thế tục, cảnh giới kém xa Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ nhưng vẫn dám đánh với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ một trận.
Chỉ riêng khí phách này đã đủ để khiến cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ tự ti.
“Nhát Kiếm Vô Địch, đi!”
Khương Kiếm bỗng trút hết sức mạnh vào kiếm linh khí.
Cùng lúc đó, kiếm ý đáng sợ bùng nổ trên kiếm linh khí, vô số thanh kiếm vô hình hội tụ lại rồi lao về phía Dương Chấn.
“Hừ!”
Dương Chấn cười lạnh, bỗng cầm kiếm chém về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, trời đất như biến sắc, mây đen cuồn cuộn trên vùng trời nhà họ Hà, áp lực khổng lồ từ thiên kiếp ập xuống, như đang cảnh cáo rằng thế giới mới không được phép có chiêu kiếm mạnh như vậy.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm vang lên.
Hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra khí thế hủy diệt, lan khắp xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Các tòa nhà của nhà họ Hà ầm ầm nát vụn như bị đao chém.
Cả nhà họ Hà rộng lớn lập tức bị san bằng.
“Rầm rầm rầm!”
Nhưng thế vẫn chưa hết, sau khi phá hủy nhà họ Hà, khí thế mạnh mẽ mà hai thanh kiếm phóng ra khi va vào nhau lại tiếp tục lan ra xung quanh như thủy triều.
Sóng khí đáng sợ lấy Dương Chấn và Khương Kiếm làm trung tâm, phá hủy mọi thứ trong phạm vi mấy trăm mét với khí thế không gì cản nổi.
“Không ổn! Chiêu kiếm quá mạnh, lùi tiếp!”
Các cao thủ vốn đã lùi hơn nghìn mét lại lùi thêm mấy trăm mét.
Một số người chậm chân bị sóng xung kích đánh trúng, lập tức hộc máu rồi bay xa mấy chục mét.
Ai cũng há hốc miệng, vô cùng sợ hãi, đây là trận chiến mạnh nhất mà họ thấy từ khi chào đời tới giờ.
Lúc này, ở chỗ của nhà họ Hà ban đầu, bụi bay mù mịt, không thấy gì cả.