Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3866




Chương 3866

“Một triệu viên linh thạch hạ phẩm!”

“Mười viên đan dược nhất phẩm cấp cao! Hai viên đan dược nhị phẩm cấp thấp!”

“Ba món linh khí cấp thấp!”

Nhìn sính lễ mà người nhà họ Trần liên tục mang vào, Hà Hồng Viễn cười tươi như hoa.

Những người nhà họ Hà khác cũng vô cùng kích động.

“Trời! Đây là khí phách của thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ à?”

“Tôi nghe nói một trăm viên linh thạch hạ phẩm có thể giúp người bình thường ở thế tục trở thành người luyện võ, ở thế tục, một viên linh thạch hạ phẩm trị giá một nghìn tệ, vậy chẳng phải một triệu viên linh thạch hạ phẩm sẽ tương đương với một tỷ ở thế tục ư?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đó đã là gì chứ? Chẳng lẽ ông không nghe còn có mười viên đan dược nhất phẩm cấp cao và hai viên đan dược nhị phẩm cấp thấp à? Ở thế tục, một viên đan dược nhất phẩm được nâng giá lên tận một trăm triệu, còn đan dược nhị phẩm thì tận một tỷ! Số đan dược mà nhà họ Trần đưa cho chúng ta trị giá ba tỷ đấy!”

“Quan trọng là còn ba món linh khí cấp thấp nữa, nghe nói nó chỉ được mang ra bán cuối ở các phòng đấu giá đỉnh cao, mấy ngày trước, ở phòng đấu giá đỉnh cao tại Trung Châu, một món linh khí cấp thấp đã được mua lại với giá hai tỷ! Ba món linh khí cấp thấp là sáu tỷ!”

“Hay nói cách khác, sính lễ của nhà họ Trần đã trị giá tận mười tỷ rồi! Quan trọng là những thứ này đều là đồ có tiền mà không mua được ở thế tục”.

“Nhận được nhiều bảo vật của Hạ Giới giới Cổ Võ như thế, tương lai của nhà họ Hà chúng ta xán lạn rồi!”

Sau khi biết sính lễ do nhà họ Trần đưa tới là gì, người nhà họ Hà đều vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào sính lễ mà cao thủ nhà họ Trần mang vào bằng ánh mắt nóng rực.

Trần Hải Châu và Trần Dương nhìn người nhà họ Hà đang kích động bằng ánh mắt coi thường.

Những thứ mà họ mang đến là bảo vật với người thế tục, nhưng chỉ là rác rưởi với người của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ thôi.

Ngay cả một triệu viên linh thạch cũng chẳng là gì.

Chỉ có những thứ rác rưởi này thôi mà người nhà họ Hà đã coi như của báu.

Trần Hải Châu cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn: “Chủ gia tộc họ Hà có hài lòng với sính lễ của nhà họ Trần chúng tôi không? Nếu không hài lòng, tôi sẽ bảo người mang thứ tốt hơn tới”.

Hà Hồng Viễn vội gật đầu, cười nói: “Sính lễ của nhà họ Trần toàn là bảo vật với nhà họ Hà chúng tôi! Đã nhiều lắm rồi, sao nhà họ Hà dám đòi thêm chứ?”

Trần Hải Châu cười nói: “Chủ gia tộc họ Hà hài lòng là được rồi!”

Hà Hồng Viễn lập tức nhìn về phía Hạ Hà, nói: “Nghệ, còn không tới bên cậu chủ Trần đi?”

Mắt Hạ Hà đỏ hoe, trên mặt tràn ngập vẻ ấm ức, cô ta cắn chặt răng: “Ông, cháu không đồng ý về nhà họ Trần đâu ạ!”

“Hỗn láo! Cháu nói gì cơ?”

Nụ cười trên mặt Hà Hồng Viễn lập tức cứng đờ, lão ta tức giận trừng mắt nhìn Hạ Hà, quát.

Hạ Hà nhìn người ông đang vô cùng tức giận của mình, hết sức bi thương, cô ta biết nếu Hà Hồng Viễn đã ra lệnh thì sẽ không bao giờ thu hồi.