Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3732




Chương 3732

Tam trưởng lão cũng gật đầu đồng ý: “Họ muốn thử thách Dương Chấn qua chuyện này, nhưng nguy hiểm mà Dương Chấn phải chịu vẫn quá lớn, một khi xảy ra chuyện, đó sẽ là tổn thất của cả Chiêu Châu”.

Đại trưởng lão nhìn hai người với vẻ cay đắng: “Hai người nghĩ chúng ta có lựa chọn à?”

Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão lập tức im lặng, đúng thế, họ vốn không có tư cách thay đổi một số chuyện.

Phía bên kia, sau khi rời khỏi hội trưởng lão, Dương Chấn và Mã Siêu đến tập đoàn Nhạn Chấn.

Trên đường đến tập đoàn Nhạn Chấn, Mã Siêu vừa lái xe vừa nói: “Anh Chấn, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nếu những người kia có thể trấn áp cao thủ hàng đầu của Hạ Giới giới Cổ Võ thật thì còn cần anh nhận nhiệm vụ này ư?”

“Tuy đại trưởng lão nói đã có người trấn áp, cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không dám dễ dàng ra tay với anh, nhưng em vẫn cảm thấy nhiệm vụ này rất nguy hiểm”.

Dương Chấn bình tĩnh nói: “Cậu nói không sai, cho dù những người kia rất mạnh, cũng có năng lực đối phó với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng nếu họ đã chọn không ra tay lúc này, chắc chắn cũng vì không thể ra tay”.

“Nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ định âm thầm đối phó tôi, có lẽ những người kia sẽ đứng nhìn”.

Mã Siêu lập tức kinh ngạc: “Anh Chấn, nếu anh biết điều này, tại sao vẫn nhận nhiệm vụ đó chứ?”

Dương Chấn nghiêm nghị nói: “Từ khi chúng ta tiến vào biên giới phía Bắc, chúng ta đã không còn thuộc về chúng ta nữa, mà thuộc về Chiêu Châu! Giờ Chiêu Châu lâm nguy, vô số cao thủ thế tục đang bị sỉ nhục và đàn áp, nếu lúc này tôi vẫn khoanh tay đứng nhìn thì tôi cũng không xứng với vinh dự mà tôi được nhận”.

“Hơn nữa, phần nhiều nguyên nhân khiến kết giới giữa hai khu vực tan vỡ là do tôi! Tôi nhất định phải làm gì đó, bằng không sẽ khó mà yên lòng!”

Mã Siêu biết Dương Chấn đã quyết định sẽ bất chấp nguy hiểm để chấp hành nhiệm vụ của hội trưởng lão nên không nói gì nữa, cùng đến tập đoàn Nhạn Chấn với Dương Chấn.

“Hôm nay tập đoàn chúng tôi tiếp đón khách quý, những ai không có phận sự hãy mau chóng rời đi!”

Sau khi đến tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Chấn vừa định tiến vào thì đã bị một người trung niên mặc vest, đi giày da ở cửa chặn đường.

Dương Chấn nhìn đối phương, nói: “Tôi tìm Lạc Khải!”

Người trung niên lập tức nhíu mày, trông rất ngạo mạn, ông ta nhìn Dương Chấn từ trên xuống dưới mấy lần rồi nói với vẻ không vui: “Này nhãi, cậu dám gọi thẳng tên của sếp Lạc, đến gây chuyện đấy à?”

Dương Chấn lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ông tên gì? Thuộc bộ phận nào?”

Rõ ràng đối phương không biết anh, đây không phải chuyện chính, quan trọng là thái độ vênh váo của đối phương khiến anh vô cùng khó chịu.

“Sao nào? Cậu còn định hỏi tên tôi rồi báo cáo tôi à?”

Người trung niên hống hách nói: “Cậu muốn báo cáo cũng không sao, cậu nghe cho rõ đây, tôi tên Lư Cường, phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Chấn, còn nữa, tôi là em họ Lạc Khải đấy”.

Nghe thấy đối phương nói thế, Dương Chấn nhíu mày, anh yên tâm giao tập đoàn Nhạn Chấn cho Lạc Khải vì hoàn toàn tin tưởng ông ta, hơn nữa đúng là Lạc Khải đã cống hiến rất nhiều cho tập đoàn Nhạn Chấn.