Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3540




Chương 3540

Sức mạnh khổng lồ bỗng xuất hiện, lao về phía anh em nhà họ Tống, tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai người hộc máu, bay ra xa.

Điều khiến người ta khiếp sợ chính là lão già áo xám không hề chạm vào anh em nhà họ Tống, chỉ khoát tay thôi mà đã đánh trọng thương họ bằng khí kình.

“Ông Tống!”

Phùng Tiểu Uyển lập tức hô lên kinh hãi.

Phùng Giai Di và Hoài Lam đều có vẻ nghiêm nghị, chắn trước Ngải Lâm và bé Tĩnh An không có tu vi.

Sau khi đánh trọng thương anh em nhà họ Tống, lão già áo xám cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển: “Cô nhóc, sao rồi? Đã đồng ý nói cho tôi biết rốt cuộc đan dược này có phải do cô luyện chế không chưa?”

Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào lão già áo xám: “Ông quá đáng rồi! Đan dược này có do tôi luyện chế không thì liên quan gì tới ông chứ? Ông dựa vào đâu để đánh người?”

Lão già áo xám hừ lạnh: “Chỉ là sâu kiến của giới thế tục, đừng nói là đánh, cho dù tôi giết các người, ai làm gì được tôi? Cho cô mười giây cuối cùng để suy nghĩ, nếu vẫn không nói cho tôi biết đan dược này có phải do cô luyện chế không, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết hết mọi người ở đây đâu!”

Trong lúc nhất thời, áp lực khổng lồ bao trùm cả dinh thự Vân Phong.

Đám người trong phòng khách đều cảm nhận được áp lực khổng lồ, không sao thở nổi.

Bé Tĩnh An cũng òa khóc, cho dù Ngải Lâm dỗ kiểu gì cũng không nín.

Phùng Tiểu Uyển vô cùng lo lắng, cô ta biết rõ nếu chuyện cô ta là luyện đan sư lộ ra thì sẽ mang lại phiền phức lớn đến mức nào, nhưng nếu không nói, liệu lão già áo xám có giết hết mọi người không?

“Hết giờ rồi, cô nghĩ kỹ chưa?”

Mười giây ngắn ngủi nhanh chóng trôi đi, lão già áo xám chợt nói.

Lão ta nói rồi bỗng nhìn về phía bé Tĩnh An.

Ngải Lâm lập tức căng thẳng ôm chặt lấy bé Tĩnh An.

“Nếu cô không nói cho tôi, tôi sẽ ra tay với thằng nhóc này trước”.

Lão già áo xám chợt nói.

Sau khi dứt lời, lão ta đã xuất hiện bên cạnh Ngải Lâm, Ngải Lâm chỉ thấy tay mình bỗng mất sức, ngay sau đó, bé Tĩnh An trong lòng cô ấy đã xuất hiện trên tay lão già áo xám.

“Con ơi!”

Ngải Lâm lập tức hô lên đau đớn, bật khóc: “Mau trả con cho tôi!”

Nghe thấy Khương Chiến nói thế, sắc mặt Vương Côn khó coi tới cực điểm.

Vương Côn lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi, cho dù chủ gia tộc họ Khương muốn gặp cô Phùng thì cũng phải chờ chủ gia tộc của tôi gặp cô Phùng đã”.

Tuy Khương Chiến là dòng chính nhà họ Khương, nhưng Vương Côn cũng không e dè vì thân phận của đối phương.