Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3407




Chương 3407

Đây đã là thực lực mạnh nhất mà anh có thể kiểm soát, nếu vẫn không thắng được Đỗ Thất, anh chỉ có kết cục thua trận.

Các cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ, Đỗ Thất phát huy được thực lực mạnh như thế đã đủ để khiến người ta kinh hãi, nhưng bây giờ, một thanh niên mới 28, 29 tuổi cũng mạnh như vậy.

Võ Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, vốn có vô số cao thủ, cũng xuất hiện không ít thiên tài võ thuật, nhưng so với Dương Chấn, những thiên tài này đúng là vô dụng.

Sự mạnh mẽ của Dương Chấn khiến rất nhiều người tự ti.

“Không ngờ Dương Chấn đã mạnh đến mức này, nếu Dương Chấn đảm nhiệm chức tông chủ Võ Tông thì đúng là may mắn của Võ Tông!”

Đỗ Minh Viễn nhìn Dương Chấn trên sân đấu võ, nói với vẻ cảm khái.

Đỗ Bá bên cạnh ông ta cũng không mất hứng vì lời Đỗ Minh Viễn nói, còn vui vẻ đáp: “Con nói không sai, nếu Dương Chấn đồng ý làm tông chủ Võ Tông, đối với Võ Tông, đó là chuyện tốt nhất”.

Đỗ Trọng bên cạnh nhìn Đỗ Bá với vẻ mặt phức tạp, ông ta vốn rất oán hận Đỗ Bá, nhưng sau khi thấy thái độ của Đỗ Bá với Dương Chấn, ông ta chợt phát hiện có vẻ nỗi oán hận của ông ta với Đỗ Bá cũng không sâu sắc đến vậy.

“Ha ha, nếu Dương Chấn thừa kế chức tông chủ Võ Tông thì sau này, Ma Tông và Võ Tông phải qua lại nhiều hơn đấy!”

Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Lệ Trần ở cách đó không xa cười lớn.

Đỗ Bá thản nhiên nhìn Lệ Trần rồi mới liếc Mã Siêu bên cạnh Lệ Trần.

Đúng là rất trẻ, tuy thiên phú không bằng Dương Chấn nhưng cũng rất mạnh.

Lúc này, Mã Siêu đang căng thẳng nhìn Dương Chấn trên sân đấu võ, siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể tự xông lên đánh với Đỗ Thất.

Từ phản ứng của Mã Siêu thì có thể thấy quan hệ giữa anh ta và Dương Chấn tốt đến mức nào.

Giờ Mã Siêu là người thừa kế Ma Tông, nếu Dương Chấn thừa kế chức tông chủ Võ Tông, khi đó quan hệ giữa Võ Tông và Ma Tông sẽ trở nên thân thiết khác thường.

Nghĩ tới đây, Đỗ Bá mỉm cười, nhìn Lệ Trần: “Nhưng có vẻ Ma Tông sẽ bị thiệt đấy”.

Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Lệ Trần thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

Lão hừ lạnh: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, vẫn chưa biết Dương Chấn có đồng ý làm tông chủ Võ Tông không, nếu cậu ấy đồng ý, Ma Tông sẵn lòng để cậu ấy trở thành vị trưởng lão xếp thứ ba trong hội trưởng lão Ma Tông”.

Nghe thấy thế, Đỗ Bá lập tức sốt ruột, tức giận nói: “Lệ Trần, rốt cuộc ông định làm gì? Dương Chấn đã gia nhập Võ Tông rồi, giờ Dương Chấn là một phần tử của Võ Tông”.

Lệ Trần cười lạnh: “Dương Chấn vừa gia nhập Võ Tông thôi, ông định kiểm soát tự do của cậu ấy à? Tôi chỉ muốn cậu ấy trở thành một phần tử nắm quyền lực cao nhất ở Ma Tông, chứ không hạn chế tự do của cậu ấy, không những thế, cậu ấy vẫn có thể tiếp tục ở lại Võ Tông, cho dù cậu ấy muốn trở thành tông chủ Võ Tông, tôi cũng không ngăn cản. Chỉ cần cậu ấy đồng ý làm trưởng lão trong hội trưởng lão của Ma Tông là đủ rồi”.

Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Đỗ Bá bỗng có linh cảm xấu.

Lão ta cứ tưởng sau khi gia nhập Võ Tông, Dương Chấn sẽ hoàn toàn thuộc về Võ Tông, nào ngờ Lệ Trần cũng để mắt tới Dương Chấn.