Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2809




Chương 2809:

Trong mắt Hoài Tỉnh Vũ tràn ngập sự căm hận, bà ta nói: “Con cứ yên tâm, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, Dương Chấn không thể sống sót rời khỏi phủ Hoài Thành đâu”.

Nghe thấy Hoài Tinh Vũ nói thế, Hoài Phượng rất kinh hãi: “Mẹ, chẳng phải ông ngoại đã dặn chúng ta đừng động vào Dương Chấn ư? Mẹ làm thế, không sợ ông ngoại giận cá chém thớt à?”

Hoài Tinh Vũ cười lạnh: “Cứ yên tâm, người ta sẽ không gán chuyện này cho mẹ đâu”.

Nghe thấy thế, Hoài Phượng lập tức vui mừng, kích động nói: “Mẹ, tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù rửa hận cho bố rồi!”

Cùng lúc đó, Dương Chấn và Hoài Lam đã rời khỏi phủ Hoài Thành.

Sau khi ra ngoài, Hoài Lam hỏi: “Anh Chấn, bây giờ anh định đi đâu thế?”

Dương Chấn thản nhiên nói: “Cô chờ tôi chút đãt”

Anh nói rồi bước ra chỗ khác, bấm số lão Cửu, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng lão Cửu vang lên: “Đến sân bay ở Hoài Thành trước rồi tìm cơ hội thoát khỏi người phụ nữ bên cạnh cậu, tôi đã sắp xếp xong chuyện ở sân bay rồi”.

Giọng lão Cửu nghe rất sốt ruột, chuyện này khiến Dương Chấn không khỏi nhíu mày. Anh bỗng thấy hơi nghi ngờ lão Cửu, lần này anh tới phủ Hoài Thành để giết Lưu Ba, hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người mình.

Thành chủ Hoài Thành đã để anh ở lại phủ Hoài Thành, thậm chí sẵn sàng đối đầu với Dược Vương vì anh.

Tuy nhiên điều khiến anh thấy khó hiểu là tuy thành chủ Hoài Thành đã đồng ý để anh rời đi, nhưng lại cử Hoài Lam đi theo, như đang giám sát.

Rốt cuộc ai mới đang giúp anh thật? Ai có mục đích riêng đây?

Trong lúc nhất thời, Dương Chấn bỗng thấy hơi mờ mịt.

Dương Chấn nói: “Ông Cửu, người của Dược Vương Cốc mới rời khỏi phủ Hoài Thành trước tôi, bây giờ tôi cũng đã rời khỏi phủ Hoài Thành, đang rất nguy hiểm, nếu tới sân bay thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa”.

“Mặt khác, Lưu Ba vẫn chưa chết, nếu không giết ông ta thì không thể hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người tôi”.

Lão Cửu nói: “Lưu Ba đang nằm trong tay tôi, cậu phải tự tay giết ông ta thì mới có thể hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người cậu. Nếu cậu biết người của Dược vương Cốc vừa đi thì chắc cũng biết, có cao thủ thần bí xông vào Dược Vương Cốc, tàn sát bừa bãi”.

Nghe thấy thế, Dương Chấn rất kinh ngạc: “Là do ông làm à?”

Lão Cửu nói: “Tôi định đến phủ Hoài Thành để giúp cậu, nhưng rồi lại đổi ý, đánh thẳng tới Dược Vương Gốc, đồng thời tìm thấy Lưu Ba”.

“Với thực lực của tôi, nếu đến phủ Hoài Thành thì cũng không chịu nổi một đòn của hai cao,thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, vốn không giúp được gì cho cậu”.

“Nhưng ở Dược Vương Gốc, chỉ cần không có cao thủ Siêu Phàm Cửu Gảnh đỉnh phong, không ai làm gì được tôi hết, tôi cược răng trong Dược Vương Cốc, trừ Dược Vương ra thì không còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh khác, không ngờ đúng thế thật, thế nên tôi cược thắng, đồng thời tìm được Lưu Ba, khiến ông ta bị thương nặng rồi đưa đi”.

“Cậu có thể nghỉ ngờ tôi, nhưng chắc cậu sẽ tin Miêu thành chủ, ông ấy đã cử tôi đến phủ Hoài Thành với cậu thì chắc chăn là tin tưởng tôi rồi”.

“Được rồi, đã nói đến nước này, nếu cậu tin Miêu thành chủ thì bây giờ hãy nghĩ cách đến sân bay ở Hoài Thành rồi giết Lưu Ba, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Hoài Thành”.

Lão Cửu nói rồi cúp máy luôn.