Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2791




Chương 2791:

Với thực lực hiện nay của anh, dù gặp phải cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, anh cũng có khả năng đấu một trận, mà Hoài Thành này tuy đông cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng số lượng cao thủ đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh chắc chắn không hề nhiều.

Hơn nữa, mỗi một vị cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đều hẳn là người thân tín bên cạnh thành chủ Hoài Thành, nếu thành chủ Hoài Thành đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này thì dĩ nhiên cũng sẽ không để những cao thủ thân tín của mình ra tay.

Chỉ cần những người này không ra tay, anh cảm thấy khả năng mình giết được Lưu Ba vẫn rất lớn. : Thành chủ Hoài Thành vẫn tủm tỉm cười, nói: “Nếu thế, mấy hôm này cậu cứ ở lại phủ Hoài Thành này đi!”

Nói xong, ông lão quay sang phía cô gái đứng bên, căn dặn: ‘Hoài Lam, mấy hôm này, sinh hoạt hàng ngày của Cậu Chấn đây sẽ do cháu phụ trách nhé!”

Cô gái ăn mặc duyên dáng kia vội thưa: “Vâng, thưa ông!”

Bấy giờ Dương Chấn mới biết, cô gái trông như tiên nữ này là cháu gái của thành chủ Hoài Thành.

Có điều, thành chủ Hoài Thành sai cháu gái tới phục vụ cho mình như thế là có ý gì?

Là để theo dõi mình sao?

Hoài Lam đi tới trước mặt Dương Chấn, dịu dàng mỉm cười, nói: ‘Anh Chấn, xin mời theo tôi!”

Nụ cười của Hoài Lam hòa nhã như gió xuân, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Một cô gái tuyệt vời như thế, nếu là ở bên ngoài, hẳn có thể xếp vào hàng tuyệt nhất, nhưng nay lại bị thành chủ Hoài Thành sai bảo tới phục vụ mình, Dương Chấn càng nghĩ càng thấy không ổn.

Anh sẽ không tự cao tự đại đến mức cho rằng, đường đường là người đứng đầu Hoài Thành lại thật sự sai cháu ruột mình tới phục vụ anh, đối phương bố trí như vậy chắc chắn phải có ý đồ riêng.

Việc đầu tiên Hoài Lam làm là bố trí nơi ở cho Dương Chấn, sau đó đưa anh đi tham quan phủ Hoài Thành này một vòng, cô ta cười nói: “Anh Chấn, tôi vừa đưa anh đi thăm thú những nơi quan trọng nhất của phủ Hoài Thành rồi, nếu anh còn muốn tới nơi nào thì cứ việc đề xuất, tôi sẽ dẫn anh đi”.

Dương Chấn bỗng lên tiếng: “Cô có biết Long Dược không?”

Hoài Lam mỉm cười gật đầu: ‘Long Dược là người tới ở rể phủ Hoài Thành chúng tôi từ ba mươi năm trước, vợ của ông ta là cô của tôi, tên là Hoài Tinh Vũ, bọn họ có một con gái, theo họ mẹ, tên là Hoài Phượng, cũng được xem như là chị họ của tôi”.

Dương Chấn lập tức nhíu chặt mày, trước đó Miêu thành chủ đã suy đoán rằng việc Lưu Ba không giết anh mà chỉ gieo cổ trùng Vô Tâm vào người anh, khả năng cực lớn là vì người của phủ Hoài Thành tạm thời chưa muốn anh chết ngay, chỉ muốn tìm cách dụ anh tới phủ Hoài Thành.

Nay xem ra, người muốn dụ anh tới đây có thể là người có mối quan hệ vô cùng gần gũi với Long Dược, trong phủ Hoài Thành này, kẻ khả nghỉ nhất chính là hai mẹ con Hoài Tỉnh Vũ và Hoài Phượng.

Nghĩ tới đây, Dương Chấn lại hỏi: “Ở phủ Hoài Thành này, trừ vợ con ra, Long Dược còn có quan hệ tương đối thân thiết với ai nữa không?”

Hoài Lam lắc đầu: “Có lẽ là vì ông ta tới đây ở rể nên ngoài vợ con ra, ở phủ Hoài Thành không ai để mắt đến ông ta lắm, cho nên không qua lại thân thiết với ai nữa”.

Dương Chấn nghe đến đó, lòng cũng thoáng chút đồng cảm, anh nói: “Vậy có nghĩa là, ngay cả thành chủ cũng không coi trọng Long Dược lắm?”

Hoài Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Tôi không dám bàn tán về ông nội sau lưng ông đâu, mong anh hiểu cho’.