Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2755




Chương 2755:

Khi nhìn thấy gã sát thủ kia, sắc mặt Hạ Hà trở nên dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Tao giết mày!”

Nói đến đó, cô ta xông lên đá đánh gã sát thủ như đã phát điên.

Tay sát thủ bị trói chặt, hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng, lại còn mới bị người của Ảnh Vệ đánh cho một trận gần chết, hiệri càng không có sức chống trả.

“Vì sao? Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao?”

Hạ Hà vừa điên cuồng rít gào vừa ra sức đá gã sát thủ, khóc nấc lên: “Mẹ tao khổ sở cả đời, vất vả lắm mới đến lúc được hưởng phúc, vậy mà lại bị tên súc sinh là mày giết rồi! Bà ấy mới có năm mươi lăm tuổi! Mày trả mẹ cho tao! Trả mẹ cho tao!”

Trái tìm cô ta đã hoàn toàn vỡ nát, điên cuồng như thể lửa giận đè nén vô số năm tháng đến nay đã hoàn toàn bùng nổ ra ngoài.

Dương Chấn vẫn không nhúng tay, mặc Hạ Hà phát tiết nỗi lòng.

Trong lúc Hạ Hà điên cuồng tiết giận, La Thế Hoành co ro một bên đã sợ đến run lập cập.

Khi ông ta bị Tiền Bưu mang về đây từ tay chính phủ, người của Ảnh Vệ đã đánh cho ông ta một trận chết khiếp, hiện giờ ông ta chỉ muốn sống sót.

Hạ Hà phát tiết một chập, nhưng vẫn chưa hết †ức giận, chợt thấy bên cạnh có cây gậy bóng chày, cô ta vớ lấy ngay không hề do dự, vung mạnh lên, hung hăng đập xuống đầu gã sát thủ.

“Tao giết mày!”

Thấy cây gậy bóng chày sắp hạ xuống đầu mình, gã sát thủ sợ hãi hét lên: “Đừng!”

“Bộp!”

Đúng lúc này, bóng Dương Chấn chợt xuất hiện trước mặt Hạ Hà, anh tóm chặt cây gậy lại.

“Hạ Hà, tôi biết hiện giờ cô đang rất căm phần, đồng thời cũng rất đau lòng, chỉ muốn giết tên khốn này để báo thù cho mẹ cô, tôi có thể cam đoan với cô, dù cô giết tên súc sinh này cũng sẽ không có ai làm gì cô cả”.

Dương Chấn dừng lại, nhìn Hạ Hà bằng ánh mặt phức tạp, anh nói tiếp: ‘Nhưng cô là một cô gái hiền lành, một người thiện lương đến độ giết một con kiến còn cảm thấy quá tàn nhãn, cô có chăc, cô muốn giết tên khốn này không?”

“Nếu cô thực sự muốn tên này phải chết, tôi sẽ giết thay cô!”

Nghe Dương Chấn nói thế, Hạ Hà lập tức ngây người, mặt đầy thống khổ, cô ta bỗng khóc nấc lên: ‘Anh thì là gì của tôi chứ? Dựa vào đâu mà giết người thay tôi?”

Dương Chấn bỗng không biết phải nói gì, nhưng anh cũng hiểu được tâm trạng Hạ Hà lúc này, dẫu sao, người bị giết cũng là thân nhân duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.

Hơn nữa, cái chết của dì ấy còn là do bị Dương Chấn làm liên lụy.

Lúc này, tên sát thủ kia cũng đã cuống lên, sợ hãi nói: ‘Cậu đây nói rất đúng, tôi chính là một tên khốn, cô là một ngôi sao lớn, có cả tương lai tốt đẹp trước mắt, lại còn là một cô gái xinh đẹp lương thiện đến một con kiến cũng không nỡ giết, sao lại nỡ lòng giết tôi được?”

“Hạ Hà, cô đừng giết tôi, tôi thực sự biết tội rồi, cầu xin cô tha cho tôi, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa”.

Hạ Hà cả giận quát: “Về sau? Trên thế giới này, thân nhân duy nhất của tao đã bị mày giết rồi, mày còn dám nói “về sau” với tao à?”

“Khốn kiếp! Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao? Bà ấy là một người phụ nữ lương thiện như vậy, vì sao mày lại nỡ giết bà ấy?”