Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2696




Chương 2696:

Đế Thôn ở nơi nào? Đế Thôn trông như thế nào? Đế Thôn có bao nhiêu cao thủ? Tất cả những chuyện này, Dương Chấn đều hoàn toàn không hay biết.

Dù anh có muốn chủ động đi tìm Đế Thôn, anh có thể bắt đầu tìm từ đâu?

Ngay cả sư phụ cũng đã nói, anh cần kiên nhân chờ đợi, vậy anh còn có thể làm gì được đây?

Thấy Phùng Giai Di lo âu ra mặt, Dương Chấn lắc đầu: “Tôi cũng không biết, hi vọng ngày cuối cùng, chúng ta có thể gặp được cao thủ của Đế Thôn tới đây!”

Sáng sớm hôm đó, sau một đêm không ngủ, Dương Chấn bỗng cảm nhận được một luồng hơi thở võ thuật vô cùng cuồng bạo đang bùng nổ từ trong người Mã Siêu.

Anh lập tức biến sắc, chạy vọt tới bên cạnh Mã Siêu.

“Cậu ấy làm sao vậy?”

Phùng Giai Di cũng khẩn trương chạy tới, hấp tấp hỏi.

Dương Chấn không đáp, anh thử cảm thụ luồng hơi thở cuồng bạo xem nó phát ra từ đâu, sau đó nhanh chóng xác định, hơi thở cuồng bạo này bùng nổ từ trái tim Mã Siêu, anh còn có thể cảm nhận rất rõ được vật bất thường ngay trong trái tim Mã Siêu.

Hiển nhiên, thứ này chính là Thị Huyết Châu, ngay lúc này, nó đang điên cuồng tấn công phong ấn, như là muốn phá tan thân thể Mã Siêu để ra ngoài.

Thậm chí bọn họ còn có thể thấy rõ, ở vị trí trái tim của Mã Siêu cứ chốc chốc sẽ hơi phồng lên thành hình cầu, đó chính là Thị Huyết Châu.

Lúc này, trong trái tim của Mã Siêu đang có một hoa văn hình tròn cực kì phức tạp, trong đó có lực phong ấn cực kì mạnh mẽ đang tiết ra ngoài, hiển nhiên, đây chính là hoa văn phong ấn trên người Mã Siêu do vị cao thủ áo đen thần bí kia để lại.

Chỉ có điều, mấy hôm trước, màu sắc của phong ấn này vẫn còn rất đậm, nhưng nay đã cực kì mờ nhạt, giống như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Dương Chấn lo âu nói: “Quả nhiên phong ấn này chỉ có thể cầm cự được tối đa là bảy ngày, nhưng hiện tại xem ra, ngay cả bảy ngày cũng không được rồi’.

Phùng Giai Di cũng nghiêm nghị nói: “Theo như tình hình hiện tại của Mã Siêu thì phỏng chừng còn có thể cầm cự được ba giờ, tức là, trong vòng ba giờ, nếu còn không có cách cứu cậu ấy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

Dương Chấn gật đầu, sắc mặt chợt lộ vẻ giận dữ.

Hôm nay đã là ngày thứ tư anh trở thành Vương của Yến Đô, vì sao vấn không có bất kì cao thủ nào của Đế Thôn tìm tới?

Chẳng lẽ, truyền thuyết này chỉ là giả, hoàn toàn chẳng có nơi nào gọi là Đế Thôn cả?

Nhưng nếu là giả, vì sao sư phụ lại bảo mình tiếp tục chờ?

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Chấn nôn nóng như kiến bò trong chảo, anh đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng canh chừng tình hình của Mã Siêu.

Nhưng tình hình của Mã Siêu ngày càng kém đi, Phùng Giai Di nói tối đa chỉ cầm cự được ba giờ, nhưng nay xem ra, có thể cầm cự được hơn hai giờ đã là giỏi lắm rồi.

Lại một giờ qua đi, hơi thở cuồng bạo trên người Mã Siêu càng lúc càng mạnh, màu sắc của phong ấn trên trái tim anh ta đã cực kì mờ nhạt.

Thị Huyết Châu giống như có sinh mệnh, liên tục công kích phong ấn, lúc này thậm chí còn có thể thấy trên hoa văn phong ấn đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Khoảnh khắc phong ấn vỡ vụn ấy, có thể chính là thời khắc Thị Huyết Châu triệt để phá tan phong ấn, lí trí của Mã Siêu hoàn toàn biến mất.