Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2647




Chương 2647:

Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói: “Nhớ lời tôi, cậu chỉ có bảy ngày, nếu trong bảy ngày này, cậu không thể lấy được Đế Trượng, vậy Thị Huyết Châu sẽ phá phong ấn, người anh em của cậu cũng sẽ không chịu được năng lượng kinh người trong Thị Huyết Châu, lập tức nổ tung mà chết”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi, một giây trước còn ở đó, một giây sau ông ta đã xuất hiện ở nới cách đó mấy chục mét, sau đó bóng lưng cao thủ mặc áo choàng đen hoàn toàn biến mất trong tâm mắt Dương Chấn.

Dương Chấn nhìn đăm đăm phương hướng cao thủ mặc áo choàng đen rời đi, cắn răng nói: “Nếu như ông dám lừa tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến ông trả giá đắt!”

Anh vốn có hai cơ hội thừa kế Đế Thôn, nhưng bởi vì lo lắng Đế Thôn xuất thế sẽ không thể khống chế được, nên đã từ bỏ thừa kế Đế Thôn, thậm chí không muốn để người khác nhằm vào Đế Thôn.

Nhưng không ngờ rằng, hôm nay vì lấy được Đế Trượng cứu Mã Siêu, lại không thể không thừa kế Đế Thôn.

Ngay lúc này, Phùng Hoàng xuất hiện, thấy Mã Siêu đang hôn mê thì sắc mặt vô cùng khó coi.

Phùng Hoàng vẻ mặt vô cùng nặng nề nói: “Các cậu hoàn toàn không biết, các cậu muốn đẩy Bách Ký Yến vào chỗ chết, sẽ đem đến cho Hoàng tộc họ Phùng và chính các cậu nguy cơ lớn cỡ nào”.

Dương Chấn hờ hững nhìn Phùng Hoàng: “Cho dù trời sập, chúng tôi cũng tự chống đốt”

Nói xong, Dương Chấn lập tức ôm lấy Mã Siêu, từng bước rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng.

Bây giờ, anh đã không để ý gì được nữa rồi, chỉ muốn sớm ngày trở về Yến Đô, sau đó nghĩ cách lấy Đế Đô. Bảy ngày vô cùng ngắn ngủi, một khi quá kỳ hạn, phong ấn trong cơ thể Mã Siêu sẽ vỡ tan tành, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Thấy Dương Chấn đưa Mã Siêu rời đi, trong mắt Phùng Hoàng tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

“Phụ hoàng!”

Lúc này, Phùng Chí Ngạo đi tới bên cạnh Phùng Hoàng, mặt đầy nặng nề nói: “Phụ hoàng, người thật sự không định giúp Mã Siêu sao? Cho dù thế nào cậu ấy cũng là máu mủ của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta”.

Phùng Hoàng lạnh giọng nói: “Con bảo ta phải giúp thế nào? Giúp nó cùng hứng chịu lửa giận của gia tộc Bách Lý sao?”

Phùng Chí Ngạo cắn răng nói: “Chẳng lẽ chúng ta không nhúng tay vào chuyện giữa Mã Siêu và gia tộc Bách Lý, chúng có thể dễ dàng bỏ qua cho Hoàng tộc chúng ta sao? Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta phải trở mặt với Mã Siêu và Dương Chấn?”

“Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh chưa tới ba mươi tuổi, hơn nữa có thực lực sánh bằng Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, người trẻ tuổi như vậy, e là ở gia tộc Cổ Võ cũng không tìm được người thứ hai đâu nhỉ?”

“Chúng ta đã yên lặng quá lâu rồi, giờ là lúc để Hoàng tộc họ Phùng có chút thay đổi”.

Phùng Hoàng nhìn về phía Phùng Chí Ngạo, sắc mặt vô cùng nặng nề. Lão ta biết Phùng Chí Ngạo nói không sai, Bách Lý Yến suýt nữa chết ở Hoàng tộc họ Phùng, mặc dù không liên quan đến họ, nhưng dẫu sao chuyện cũng xảy ra ở Hoàng tộc họ Phùng.

Với tính cách ngang ngược của gia tộc Cổ Võ, chản chản sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hoàng tộc họ Phùng.

Phùng Hoàng yên lặng một lát, sau đó trâm giọng nói: “Đã đến lúc Hoàng tộc họ Phùng có một chút thay đổi rồi”.

Nghe vậy, Phùng Chí Ngạo lập tức vui mừng.

Nhưng một giây tiếp theo, Phùng Hoàng lại trầm giọng nói: “Ta định gả Giai Di vào Hoàng tộc họ Vũ, hiện giờ chỉ có hai Hoàng tộc cổ xưa lớn chúng ta liên thủ mới có thể đối phó được gia tộc Bách Lý”.