Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2630




Chương 2630:

Phùng Giai Di cũng vội vàng cầu xin nói: “Ông nội, xin ông bớt giận! Cậu ấy cũng vì muốn báo thù rửa hận cho mẹ của cậu ấy nên trong lúc quýnh quáng mới nói ra những lời nông nổi như vậy, ông nội đừng xem là thật!”

Cô ta nói xong thì vội vàng nhìn Mã Siêu nói: “Cậu mau nói cho ông nội biết những lời lúc nãy của cậu chỉ là lỡ lời thôi, chứ thật sự cậu hề không muốn rũ sạch quan hệ với Hoàng tộc họ Phùng”.

Mã Siêu cười chế giễu, vẻ mặt hờ hững nói với Phùng Hoàng: “Một người mà ngay cả con trai và cháu trai mình cũng không muốn bảo vệ thì có tư cách gì để tôi gọi một tiếng ông nội? Một gia tộc như vậy tôi mới không cần!”

“Muốn chết!”

Phùng Hoàng lập tức nổi giận.

Lúc này, lão ta thật sự muống giết Mã Siêu.

Hoàng tộc họ Phùng rất coi trọng các trưởng lão. Điều mà Phùng Hoàng không thể tha thứ nhất chính là bất kính với trưởng lão. Lão ta thấy Mã Siêu đang xúc phạm tới bậc bề trên.

“Phụ hoàng, xin người bớt giận!”

Phùng Chí Ngạo nhất thời cuống lên, nổi giận nói với Mã Siêu: “Cậu đừng cứng đầu nữa, mau xin lỗi ông nội của cậu đi”.

Phùng Giai Di cũng khuyên: “Cậu mau xin lỗi ông nội đi! Không phải cậu muốn báo thù rửa hận cho mẹ sao? Nếu cậu chết, thì ai sẽ báo thù cho mẹ cậu đây? Với thiên phú võ thuật của cậu, chưa tới vài năm chắc chắn sẽ báo thù rửa hận cho mẹ cậu được rồi”.

Mã Siêu không để ý đến hai người bọn họ, chỉ lạnh lùng nhìn Phùng Hoàng, vẻ mặt ngập tràn ngoan cường.

Trừ khi Phùng Hoàng ra tay, bằng không anh ta tuyệt đối không thừa nhận thân phận của mình.

Phùng Hoàng cũng nhìn chằm chằm Mã Siêu, vẻ mặt cực kỳ tức giận, trong mắt còn lóe lên sát khí mãnh liệt.

Mã Siêu đang chờ Phùng Hoàng ra tay mà Phùng Hoàng lại đang chờ Mã Siêu xin lỗi. Thế là hai người giằng co như thế, chẳng ai có hành động gì.

Điều này khiến Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này Phùng Chí Viễn đang chiến đấu với Bách Lý Yến, mỗi đòn tấn công đều mang theo sát chiêu mãnh liệt nhưng dù sau Phùng Chí Viễn cũng là thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, dù có uống thuốc thì miễn cưỡng lắm mới lên được thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Mà Bách Lý Yến đã thăng cấp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh mười mấy năm nay. Sao lão ta có thể bị một kẻ mượn thuốc để tăng thực lực như Phùng Chí Viễn giết chết được chứ?

“Oành oành oành!”

Hai người điên cuồng chiến đấu. Mỗi một đòn của bọn họ đều như một tảng đá to lao xuống biển, khí thế võ thuật võ như khơi dậy sóng to gió lớn, không ngừng lan tràn khắp xung quanh.

“Oành!”

Đúng lúc này Bách Lý Yến đánh một đòn trúng lồng ngực Phùng Chí Viễn, Phùng Chí Viễn phun một ngụm máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.

Lại là một tiếng vang thật lớn, cơ thể của Phùng Chí Viễn nặng nề rơi xuống đất, khí thế võ thuật Siêu Phàm Bát Cảnh trên người ông ta như thủy triều rút xuống, lập tức tiêu tan.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, mái tóc đen ban đầu của Phùng Chí Viễn đã trở thành màu trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và làn da lộ ra ngoài bên ngoài cũng dần dần che kín nếp nhăn.

Chỉ ngắn ngủi vài giây từ một người đàn ông trung niên, Phùng Chí Viễn đã trở thành một ông già.

“Đây chính là tác dụng phụ của Tử Đan sao?”