Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2558




Chương 2558:

Dương Chấn cười lạnh: “Làm sao? Ông định ra tay với tôi à?”

Người bảo vệ lạnh lùng nói: “Trau dồi võ công mà thôi, cậu dám đồng ý không?”

Dương Chấn vẫn rất thản nhiên: “Có gì mà không dám chứ?”

“Nếu vậy thì đi theo tôi!”

Người bảo vệ nói rồi biến mất, ngay sau đó, Dương Chấn cũng đã biến mất theo.

Mãi đến lúc này, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan mới dám thở hắt ra.

“Ông lão tóc bạc hồi nãy chính là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta à?”

“Cậu Chấn cũng nói thế, chắc không sai đâu”.

“Chẳng lẽ Cậu Chấn đã mạnh đến mức có thể đánh với người bảo vệ Hoàng tộc à?”

Trong lúc nhất thời, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đều sững sờ.

Ánh mắt Thượng Quan Hoàng hết sức u ám, lão ta biết bây giờ Dương Chấn đã có địa vị rất cao ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, khi nhắc đến Dương Chấn, rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều có vẻ kính trọng.

Đối với lão ta, đây không phải chuyện tốt, bây giờ lão ta chỉ có thể cầu nguyện rằng người bảo vệ Hoàng tộc sẽ giết được Dương Chấn, cho dù không giết nổi thì cũng phải phế võ công của anh.

Trừ Thượng Quan Hoàng ra, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí và Nhị hoàng tử Thượng Quan Tử Mặc cũng thấy khó chịu.

Trong số ba đứa con trai của Thượng Quan Hoàng, trừ họ ra còn có Thượng Quan Tử Khiêm, quan trọng là Dương Chấn có quan hệ rất thân mật với Thượng Quan Nhu – con gái Thượng Quan Tử Khiêm, thậm chí Thượng Quan Nhu đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.

Bây giờ võ công của Dương Chấn đã khôi phục, thậm chí không hề e ngại người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, một khi anh sống sót quay về sau trận chiến với người bảo vệ Hoàng tộc, địa vị của họ ở Hoàng tộc sẽ giảm mạnh.

Có lẽ ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng không thể thay đổi sự thật đó.

Thượng Quan Tử Chí bỗng nói: “Bố, lần này Dương Chấn hùng hổ như thế, có lẽ sẽ gây bất lợi cho bố”.

Nghe thấy thế, Thượng Quan Hoàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý con là sao?”

Thượng Quan Tử Chí nói: “Bố nghĩ xem, trước đó, sau khi biết Dương Chấn đã mất võ công, chúng ta đã đuổi giết Dương Chấn khắp Hoàng thành cùng với cao thủ nhà họ Lý, bây giờ võ công của cậu ta đã khôi phục, lại hùng hổ tới Hoàng tộc, đương nhiên cậu ta sẽ gây bất lợi cho bố rồi”.

Thượng Quan Tử Mặc nghe thấy thế, cũng nói: “Bố, con thấy anh cả nói rất có lý, Dương Chấn vốn có ân oán với Hoàng tộc chúng ta, chắc chắn lần này cậu ta sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta, phải nghĩ cách đối phó mới được”.

Nghe thấy thế, sắc mặt của rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều hơi khó coi.

“Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nói hơi quá rồi đấy? Tuy chúng ta có đuổi giết Cậu Chấn, nhưng chẳng những cậu ấy không làm gì chúng ta mà còn lấy ơn trả oán, cứu chúng ta khỏi tay Lý Trọng”.

“Hơn nữa, với quan hệ giữa Cậu Chấn và công chúa Nhu, sao cậu ấy lại gây bất lợi cho Hoàng Chủ chứ?”

“Đúng thế, Cậu Chấn sẽ không gây bất lợi cho Hoàng tộc đâu”.

Có cao thủ nói ngay.

Nghe thấy thế, sắc mặt của Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc càng thêm khó coi, rõ ràng bây giờ, ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, có lẽ Dương Chấn chỉ cần nói một câu là Thượng Quan Nhu sẽ được thừa kế chức chủ Hoàng tộc.

“Hoàng Chủ, chẳng phải ngài đang giam lỏng công chúa Nhu ư? Ngài mau thả cô ấy ra đi, bằng không, nếu Cậu Chấn trách tội thì chúng ta không gánh nổi đâu đấy!”