Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2349




CHương 2349:

 

Lưu lão quái và Diệp Lâm, hai cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, gần như cùng lúc bùng nổ một cú thật mạnh đánh vào Dương Chấn.

 

Đừng nói Dương Chấn đang bị thương nặng, cho dù lúc này anh đang ở trạng thái toàn thịnh thì cũng không thể nào chịu được sự công kích ở cường độ lớn như thế.

 

“Cốp!”

 

Giây kế tiếp, đầu Vũ Văn Cao Dương nặng nề va vào trên vách núi, để lại một vệt máu nhìn rất đáng sợ.

 

Thân thể của Dương Chấn nặng nề ngã xuống một bên, giữa anh và Vũ Văn Cao Dương chỉ cách nhau mười mét nữa thôi.

 

“Không!”

 

Dương Chấn đau khổ cùng cực rống lớn một tiếng, quỳ trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu Vũ Văn Cao Dương đổ máu tươi ròng ròng ngã xuống trong vũng máu, trong miệng còn có một lượng máu lớn đang trào ra.

 

Ông ta không chết ngay, trong mắt chỉ còn sót lại chút thanh tỉnh, hai mắt cứ nhìn chăm chú vào Dương Chấn.

 

Dương Chấn có thể nhìn thấy sự lo lắng nồng đậm, cùng với hổ thẹn và tự trách từ trong ánh mắt của ông ta.

 

Vũ Văn Cao Dương mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, thế nhưng từng ngụm máu tươi cứ trào ra khiến ông ta chẳng thể phát ra âm thanh nào.

 

Nhưng từ khẩu hình của Vũ Văn Cao Dương, Dương Chấn vần có thể hiểu ông ta muốn nói gì.

 

“Bố xin lỗi!”

 

Cuối cùng, Vũ Văn Cao Dương dùng khẩu hình nói ra ba chữ này rồi hai mắt từ từ nhắm lại. Tắt thở.

 

Vũ Văn Bân ở bên cạnh sợ đến ngơ ngác, tất cả đều trong chớp nhoáng, anh ta có cảm giác như đang nằm mơ.

 

Người bố từ nhỏ vẫn luôn nghiêm khảc với anh ta đã chết rồi sao?

 

“Bối BốI Bố ơi! Bố tỉnh lại, bố tỉnh lại cho conl”

 

Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương đã nhắm chặt hai mắt, Dương Chấn hoàn toàn sụp đổ, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê chảy xuống không Anh gần như nằm úp xuống bên cạnh Vũ Văn Cao Dương, dùng hết sức mới có thể ôm ông ta vào trong ngực của mình.

 

Dù anh lớn tiếng kêu gào thì Vũ Văn Cao Dương cũng đã chết, không thể nào đáp lại bất cứ điều gì.

 

Dương Chấn ngửa mặt lên trời rống giận thét lên, giống như phát tiết hết tất cả những nỗi uất giận ở trong lòng.

 

Vốn dĩ trời vẫn trong xanh, nhưng bỗng nhiên mây đen lại kéo đến mù mịt.

 

Tia chớp chói mắt lóe lên trong đám mây đen dày đặc.

 

“Âm ầm ầm!”

 

Tiếng sấm vang vọng khắp cả Yến Đô.

 

Rất nhanh, từng đợt mưa to tầm tã chợt rơi xuống.

 

Dương Chấn nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, ôm cơ thể Vũ Văn Cao Dương vào trong ngực, không nói lời nào. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông ta.

 

Ký ức khi xưa dần dần hiện rõ trong đầu của Dương Chấn.

 

Khi còn bé, anh đã lớn lên ở gia tộc Vũ Văn, không hề biết người đàn ông uy nghiêm đó không phải là bố ruột của mình.

 

Từ nhỏ, bố đối xử với anh cực kỳ nghiêm khäc, thậm chí còn măng còn đánh. Thời gian dần trôi qua, tình cảm của bố đối với anh càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí thường xuyên có vài tháng anh còn không thể nhìn thấy mặt bố.