Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2348




Chương 2348:

 

Việc Vũ Văn Bân bắt Dương Thành quỳ xuống đều làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Đến cả Diệp Lâm và Lưu lão quái cũng có hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ một con kiến hôi còn chưa bước vào Thần Cảnh sơ kỳ mà lại dám bắt một cao thủ Siêu Phàm Cảnh hàng thật giá thật phải quỳ xuống.

 

“Dương Chấn, không được!”

 

Vũ Văn Cao Dương tức giận rống to một tiếng, hai mắt đỏ bừng một mảnh, hét lên đây giận dữ: “Vũ Văn Bân, tên súc sinh nhà mày, cho dù tao chết cũng sẽ không cho mày cơ hội lấy tao ra uy hiếp Dương Chấn đâu”.

 

Dứt lời, chẳng biết ông ta lấy sức lực từ đâu dùng thân thể thoát khỏi Vũ Văn Bân, sau đó lao qua bên vách đá muốn đập đầu vào đó.

 

Trong lòng Vũ Văn Gao Dương, Dương Chấn chính là con ruột của mình. Không ngờ bản thân lại biến thành trói buộc của anh. Ông ta không cách nào chấp nhận được chuyện Dương Chấn phải đối mặt với mối nguy hiểm có thể dẫn đến mất mạng chỉ vì bảo vệ mình.

 

“BốI”

 

Dương Chấn rống giận, thân hình chợt lóe hóa thành một tia chớp vọt đến chỗ của Vũ Văn Cao Dương.

 

“Đi chết đi!”

 

Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh Dương Chấn một đòn trí mạng. Ngay lúc anh tiến lên chuẩn bị cứu Vũ Văn Cao Dương, lão ta giậm chân thật mạnh xuống đất, cơ thể như mũi tên rời khỏi dây cung lao đến sau lưng Dương Chấn.

 

“Giết”

 

Đương nhiên Lưu lão quái sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, lập tức đánh ra một đòn cực mạnh đến Dương Chấn.

 

Tuy Tống Tả và Tống Hữu vẫn chưa khôi phục toàn bộ thực lực sau khi bị thương nghiêm trọng, nhưng ở tình cảnh như thế này, bọn họ không thể nào đứng yên tại chỗ. Hai anh em cực kỳ ăn ý, không nói một câu dư thừa, gần như cùng lúc tiến đến chỗ Lưu lão quái và Diệp Lâm.

 

“Cậu Chấn, cẩn thận!”

 

Đồng thời, hai anh em lớn tiếng nhắc nhở.

 

Thế nhưng lúc này trong lòng Dương Chấn chỉ có mỗi Vũ Văn Cao Dương. Không phải anh không cảm nhận được sát ý đang liên tục đến gần phía sau, mà là không có thời gian để đánh trả mà thôi.

 

Hiện giờ Vũ Văn Cao Dương đã sắp đến gần vách núi, mắt thấy đầu ông ta sắp đâm vào vách núi mà chết.

 

Dương Chấn không dám lơi lỏng, chỉ có thể bỏ mặc sau lưng cho kẻ thù, còn mình liều mạng vọt tới hướng của Vũ Văn Cao Dương.

 

Nhìn thấy ông ta vùng ra khỏi mình và đâm đầu về phía vách núi, Vũ Vân Bân ngơ ngác. Tuy rằng anh ta cực kỳ phẫn nộ đối với hành động của Vũ Văn Cao Dương nhưng dù sao đó cũng là bố mình, cho dù muốn giết ông ta cách mấy thì anh †a cũng sẽ không thật sự làm điều đó.

 

Vũ Văn Bân chỉ muốn dùng Vũ Văn Cao Dương uy hiếp Dương Chấn. Chỉ cần Dương Chấn chết, anh ta có thể ngồi lên vị trí chủ gia tộc Vũ Văn.

 

Nhưng dù thế nào Vũ Vân Bân cũng không ngờ Vũ Văn Cao Dương thà tự sát chứ không muốn liên lụy đến Dương Chấn.

 

Đầu của Vũ Văn Cao Dương ngày càng gần vách núi, mà Dương Chấn sắp xông tới cứu được ông ta, hét lớn: “Bố, không được! Không được!”

 

“BịchỊ”

 

“Bịchl”

 

Ngay tại lúc này, hai luồng công kích cuồng bạo nháy mắt đánh xuống lưng của Dương Chấn.

 

Anh hầu như không có bất kỳ phòng bị gì, cơ thể giống như một con diều đứt dây bay ngược ra ngoài.