Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2341




Chương 2341:

 

Lúc này người đang chiến đấu rõ ràng là Dương Chấn.

 

Chỉ là ông ta không biết người đang đánh nhau với Dương Chấn là ai, nhưng cách xa mấy ngàn mét mà ông ta cũng có thể cảm nhận được luồng khí thế võ thuật khủng bố truyền đến từ Yến Sơn. Vậy nếu ở ngay hiện trường chiến đấu bầu không khí sẽ khủng bố cỡ nào?

 

“Dương Chấn, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!”, Vũ Văn Cao Dương chắp hai tay lại như đang cầu xin ông trời phù hộ cho Dương Chấn.

 

Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

 

“Vào đi!”

 

Vũ Văn Cao Dương thu lại tâm trạng, hờ hững nói.

 

Cửa phòng bị đẩy ra ngay lập tức, một bóng người trẻ tuổi bước vào.

 

“Văn Bân? Sao con lại đến đây?”, nhìn thấy Vũ Văn Bân, Vũ Văn Cao Dương nhíu mày.

 

Vũ Văn Bân đứng trước mặt Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên lên tiếng nói: “Bố, con có một việc muốn nhờ bố chỉ dạy”.

 

“Chuyện gì?”, Vũ Văn Cao Dương hỏi.

 

“Có một việc nếu con làm rồi sẽ mang đến lợi ích khổng lồ cho con, bố nghĩ con có nên làm không?”, Vũ Văn Bân hỏi.

 

Không biết tại sao Vũ Văn Cao Dương luôn cảm thấy hôm nay Vũ Văn Bân rất khác lạ.

 

“Nếu chuyện đó có lợi cho con thì đương nhiên con nên làm rồi”, Vũ Văn Cao Dương im lặng một hồi rồi nói.

 

“Nhưng nếu nói chuyện này là dùng mạng sống của bố để đổi lấy lợi ích khổng lồ cho con, thì con phải làm sao đây?”

 

Vũ Văn Bân lại lên tiếng, nhưng lần này trong mắt anh ta lại lóe lên sát khí mãnh liệt.

 

Sắc mặt Vũ Văn Cao Dương nhất thời thay đổi, giận dữ hét: ‘Anh muốn giết tôi sao?”

 

Vũ Văn Cao Dương nổi giận vì cảm nhận được sát ý vô cùng mãnh liệt từ trên người Vũ Văn Bân.

 

Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không ngờ được có một ngày đứa con trai ruột lại muốn giết mình.

 

Vũ Văn Bân không trả lời ông ta mà nói với vẻ mặt vô cảm: “Bây giờ tôi chỉ hỏi ông một chuyện thôi, rốt cuộc ông có định truyền vị trí chủ gia tộc này lại cho tôi không?”

 

“Vị trí này vốn thuộc về mày”.

 

Hai mắt đỏ bừng, Vũ Văn Gao Dương nói tiếp: “Giờ mày định chiếm vị trí chủ gia tộc rồi giết tao sao?”

 

Vũ Văn Bân vẫn không trả lời câu hỏi này mà chỉ cười lạnh, nói: “Vũ Văn Cao Dương, ông đừng có lừa gạt tôi nữa. Hai ngày trước, lúc Dương Chấn đến tìm ông, tôi đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người”.

 

“Ông muốn truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Chấn, thậm chí còn đưa lệnh bài chủ gia tộc cho nó, nhưng bây giờ lại nói rằng vị trí này vốn thuộc về tôi, ông không cảm thấy buồn cười hay sao?”

 

Bỗng nhiên cảm xúc của Vũ Văn Bân trở nên kích động, tức giận hét ầm lên.

 

Vào giờ phút này, Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy dường như sức lực trong cơ thể mình đều bị rút cạn.

 

Ông ta muốn truyền lại vị trí chủ gia tộc của gia tộc Vũ Văn cho Dương Chấn, cho dù anh không phải là máu mủ của gia tộc thì ông ta vẫn bằng lòng làm vậy.

 

Cũng không phải Vũ Văn Cao Dương muốn chắp tay dâng tặng cơ nghiệp của gia tộc Vũ Văn cho một người không có bất cứ quan hệ máu mủ nào, mà là do ông ta có lòng tin vào nhân phẩm của Dương Chấn.

 

Ông ta biết rằng giả như bây giờ mình truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Dương Chấn, cho dù anh đồng ý thì cũng chỉ tạm thời chấp nhận mà thôi.