Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2215




Chương 2215:

 

Sau khi đến mật thất, chỉ còn hai người Dương Chấn và Lý Trọng, anh bỗng nhiên nói.

 

Lý Trọng cười một tiếng, nói: “Cậu Chấn khách khí rồi, hiện giờ cả nhà họ Lý đều là của cậu Chấn, chỉ là một viên thuốc mà thôi, không đáng nhắc đến”.

 

Dứt lời, lão ta vội vàng lấy ra một quyển sách cổ đã ố vàng, hai tay cung kính dâng cho Dương Chấn.

 

“Đây là?”

 

Dương Chấn vừa nhận lấy sách cổ cũng cảm giác được trong quyển sách hàm chứa một luồng uy lực võ đạo.

 

Cho dù là anh cũng cảm giác được uy lực, hơn nữa còn ở ngay chính giữa quyển sách, có thể tưởng tượng được Dương Chấn kinh ngạc đến thế nào.

 

Lý Trọng khẽ mỉm cười: “Cậu xem thử là sẽ hiểu”.

 

Dương Chấn thoáng liếc Lý Trọng, sau đó mở sách cổ ra, trang đầu tiên đã xuất hiện năm chữ lớn “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh”.

 

“Đại Đạo Thiên Diễn Kinh!”, Dương Chấn đọc mấy chữ này.

 

Trang tiếp theo là sơ đồ kinh mạch trên cơ thể con người, với hệ thống kinh mạch chi tiết và các cơ quan quan trọng trong cơ thể.

 

Tiếp sau nữa là các phép hô hấp, mỗi phép đều giới thiệu rất cặn kẽ.

 

Trước khi nhà họ Thái và nhà họ Đậu xâm phạm Hoàng tộc, Lý Trọng đã dạy Dương Chấn một loại phép hô hấp.

 

Mà phép hô hấp đó lại ở trong quyển “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh”, cũng là phép hô hấp đầu tiên được ghi lại trong quyển sách cổ này.

 

Nó cũng chính là phép hô hấp căn bản nhất, những loại sau càng phức tạp hơn, tổng cộng có chín phép hô hấp.

 

“Ông có được quyển sách cổ này ba mươi năm trước ở trong một ngôi mộ cổ đúng không?”, Dương Chấn cười híp mắt nhìn chằm chằm Lý Trọng, hỏi.

 

Lý Trọng vội vàng gật đầu, cười nói: “Dù sao quyển sách cổ này cũng là báu vật tôi phải cửu tử nhất sinh mới có được, đương nhiên không thể dễ dàng cho người khác xem”.

 

“Trước khi nhà họ Thái và nhà họ Đậu liên thủ tấn công Hoàng tộc, tôi vốn đã muốn đưa quyển sách cổ này cho cậu Chấn, tuy nhiên đông người nhiều tai mắt nên tôi buộc phải giữ lại, xin cậu Chấn thứ tội”.

 

Đúng là một con cáo già, nhưng dưới tình hình lúc đó, nếu như Lý Trọng thật sự bằng lòng giao quyển “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh” hoàn chỉnh này cho mình cũng không khó.

 

Dẫu sao lão ta vốn chẳng coi Hoàng tộc ra gì.

 

Dương Chấn cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Ông có thể đưa phép hô hấp quý giá như vậy cho tôi, tôi cảm kích còn không kịp, sao có thể trách tội?”

 

Lý Trọng cười một tiếng, cũng không tiếp tục băn khoăn chuyện này nữa, sau đó dùng vẻ mặt chân thành nói: “Cậu Chấn, quyển sách cổ này ghi “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh”, thật ra là phương pháp luyện công của người tu luyện võ thuật hàng đầu thời viễn cổ”.

 

“Đại Đạo Thiên Diễn Kinh có tất cả chín tầng, mỗi tầng ứng với một loại phép hô hấp, mà các phép hô hấp cũng từ dễ đến khó”.

 

“Tôi đã tu luyện “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh” suốt ba mươi năm, nhưng vẫn chỉ tu luyện được đến tầng thứ tư, thực lực mới miễn cưỡng đột phá Siêu Phàm Tứ Cảnh. Tôi đoán khi tu luyện “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh” này đến tầng thứ chín, cảnh giới võ đạo có thể đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh”.

 

“Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì tôi tự luyện tới ngày hôm nay, mỗi lần đều là sau khi đột phá cảnh giới võ đạo mới có thể tu luyện phép hô hấp tầng tiếp theo”.

 

“Quan trọng nhất là sau khi tu luyện “Đại Đạo Thiên Diễn Kinh” tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều, khiến tôi chỉ cần dùng ba mươi năm để tu luyện từ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đến Siêu Phàm Tứ Cảnh ngày hôm nay”.

 

Nghe những lời này của Lý Trọng, Dương Chấn hơi kinh ngạc. Dù gì thì đây cũng là kinh nghiệm tu luyện của chính của Lý Trọng, lão ta lại bằng lòng nói cho anh.