Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2203




Chương 2203:

 

“Black Doctor, tôi biết là ông!”

 

Dương Chấn nhìn về phía Đậu Hầu, bỗng nhiên mở miệng nói.

 

Ngay khi anh nói ra lời này, Đậu Hầu đang đến gần bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đen tối kia loé lên tia sáng mỏng manh.

 

Sở dĩ Dương Chấn nói với Đậu Hầu rằng lão ta chính là Black Doctor cũng không phải khẳng định mà chỉ là thăm dò.

 

Anh biết rất rõ Black Doctor là một người điên rồ như thế nào. Lúc đầu, Đậu Hầu trông như đã sử dụng liều thuốc hoàn mỹ, Dương Chấn cũng không nghĩ lão ta và Black Doctor có liên quan gì với nhau.

 

Mãi về sau, máu thịt của Đậu Hầu đột nhiên tiêu biến, trên khung xương xuất hiện một lớp ánh màu kim loại sáng bóng thì anh mới bắt đầu nghi ngờ lão ta là Black Doctor.

 

Hiển nhiên, thứ kim loại xuất hiện trên xương của Đậu Hầu chắc hẳn là sản phẩm công nghệ cao của Black Doctor.

 

Đây là loại sản phẩm công nghệ cao, một kẻ điên cuồng như Black Doctor nhất định sẽ sử dụng nó trên cơ thể của chính mình.

 

Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Dương Chấn, còn thực hư ra sao vẫn cần phải kiểm chứng.

 

Sau khi nghe những lời của Dương Chấn, Đậu Hầu chỉ đứng nguyên tại chỗ, không nói gì, dường như có tia sáng yếu ớt đang nhảy nhót trong đôi mắt đen nhánh đó.

 

Dương Chấn không hề cảm nhận được một chút khí thế võ đạo nào trên người Đậu Hầu, nhưng lại nhận thấy được sự nguy hiểm từ bên trong ánh mắt của đối phương.

 

“Vụt!”

 

Bỗng nhiên có hai tia sáng chói mắt bắn ra từ mắt của lão ta.

 

Dương Chấn đã chuẩn bị trước, gần như biến mất chỉ trong nháy mắt. Hai luồng ánh sáng bắn vào thân cây sau lưng anh.

 

Trên thân cây lập tức xuất hiện hai cái lỗ bị đốt cháy khét lẹt.

 

“Cho dù có phải Black Doctor hay không, hôm nay ông nhất định phải chết!”

 

Giọng nói lạnh lùng của Dương Chấn vừa dứt thì cơ thể anh bộc phát ra một luồng khí thế cuồng bạo. Đó là một loại uy áp có thể sánh ngang với Siêu Phàm Tứ Cảnh, thậm chí có thể gần đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

“Bùm!”

 

Dương Chấn giẫm xuống đất, mặt đất lập tức bị trũng xuống, bụi đất bay mù mịt.

 

Cơ thể anh như một chiếc lò xo, nhảy về phía Đậu Hầu.

 

Đậu Hầu đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên tung ra một cú đấm.

 

“Bùm!”

 

Một tiếng động thật lớn vang lên, nắm đấm của Dương Chấn và Đậu Hầu va chạm vào nhau.

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Khi nắm đấm của hai người chạm vào nhau, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ quét về bốn phương tám hướng.

 

Các tòa nhà gần đó như gặp phải một trận pháo đạn đại bác, phát ra tiếng ầm vang rồi đổ sập xuống đất. Toàn bộ Hoàng phủ Thượng Quan đều phủ đầy bụi.

 

Cách xa chiến trường mấy trăm mét còn có một đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đang đứng, mặc dù ở rất xa nhưng họ vẫn cảm nhận được uy lực như vòi rồng đánh tới.

 

“Thật mạnh!”

 

Những cao thủ của các phe thế lực hàng đầu trong Hoàng thành đều ngây ngốc.

 

Lý Trọng bị thương đã lùi về ẩn nấp cùng những người này. Lão ta là người biết rõ Đậu Hầu hùng mạnh thế nào nhất, thế nên lúc nhìn thấy Dương Chấn sau khi đối đầu với Đậu Hầu bằng một đấm mà vẫn không bị rơi xuống thế hạ phong, sự kinh ngạc trong mắt lão ta ngày càng lớn.