Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2158




Chương 2158:

 

“Con nhỏ kia, suy nghĩ cho kỹ vào. Cô mà dám vu khống nhà họ Lý thì đừng hòng tôi bỏ qua cho cô!”

 

Trong giọng nói của Lý Trọng đầy sự đe dọa.

 

Sắc mặt của Thượng Quan Hoàng lập tức thay đổi, giận dữ quát: ‘Lý Trọng, ông dám uy hiếp cháu tôi à?”

 

Lý Trọng không thèm nhìn lão ta mà vẫn đăng đằng sát khí trừng Thượng Quan Như. Ai cũng hiểu nếu Lý Trọng muốn ra tay thì cô ta tuyệt đối không còn đường sống.

 

Thượng Quan Nhu lại không hề nao núng, còn lạnh giọng nói: “Dẫn người tới đây!”

 

Cô ta vừa nói xong thì một người trung niên đang ngồi trên xe lăn được đẩy tới.

 

Đầu của người đàn ông ấy còn được quấn băng vải, cả hai chân lẫn hai tay đều bó thạch cao.

 

Khuôn mặt thì sưng vù, nhìn là biết bị thương rất nặng.

 

Ông ấy đang cắn răng nhìn những người thuộc nhà họ Lý với vẻ mặt đầy phẫn nộ.

 

“Chú Hoàng, chú cứ yên tâm nói ra sự thật đi ạt.

 

Thượng Quan Nhu nói với người trung niên.

 

“Chính là ông!”

 

Ông ấy bỗng nhiên chỉ tay vào một người trung niên bên cạnh Lý Giang Hùng, căm phẫn nói: “Chính ông đã cho tôi một triệu để tôi tông một người!”

 

“Con tôi mắc bệnh hiểm nghèo, rất cần tiền chạy chữa nên tôi mới chấp nhận một triệu đấy của ông”.

 

“Tôi làm theo lời của ông, thế mà cuối cùng ông chẳng những không giao tiền cho tôi mà còn cho người đi giết vợ con tôi. Nếu không được cô Thượng Quan mang đến nơi an toàn, chắc tôi cũng đã bị ông diệt khẩu rồi!”

 

“Mấy người đúng là độc ác, rõ ràng tôi đã làm việc cho mấy người rồi, tại sao còn giết cả nhà tôi chứ? Có gì thì cứ nhăm vào tôi, họ không biết gì hết, họ vô tội cơ mà, mấy người là súc sinh! Cầm thú!”

 

Cảm xúc của người trung niên đang rất kích động, chỉ vào những người bên Lý Giang Hùng mà giận dữ phỉ báng, trong đôi mắt tràn đầy nỗi bi thương và căm thù.

 

Nếu có thể, ông ấy nhất định sẽ sẽ tự tay giết đối phương.

 

“Ông nói cái quái gì vậy!”

 

Người đàn ông ở bên cạnh Lý Giang Hùng lập tức giận dữ quát tháo: “Lý Bảo Hoa tôi đây là ai, có thân phận gì mà lại nói ông đi giết em trai ruột của mình chứ?”

 

“Gon nhỏ này bảo ông tới đây để vu oan, hãm hại nhà họ Lý chúng tôi có phải không?”

 

Chú Hoàng như mất hết lý trí, hét lớn: “Tôi giết ông! Tôi giết tên súc sinh ông!”

 

“Chú Hoàng!”

 

Thượng Quan Nhu vội vàng tiến lên, lớn tiếng khuyên can: “Chú đừng kích động!”

 

“Chính ông ta đã giết người nhà của tôi!

 

Người nhà tôi không biết gì cả, thật sự không biết gì cả mài! Thế mà tên súc sinh đó lại cho người đến giết họ, ngay cả đứa cháu trai năm tuổi của tôi cũng không bỏ qua! Chúng đúng là không phải người, không phải người!”

 

Chú Hoàng không thể kìm nén cảm xúc, khóc rống lên.

 

Thượng Quan Nhu cắn môi, kiên quyết hứa hẹn: “Chú Hoàng đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ báo thù giúp chú!”

 

Dứt lời, cô ta nhìn về phía Lý Bảo Hoa, giận dữ quát: ‘Lý Bảo Hoa, ông còn gì muốn nói nữa không?”

 

“Không liên quan gì đến tôi, sao tôi có thể cho người đi giết em trai của tôi được? Không lý nào lại vậy!”

 

Đương nhiên Lý Bảo Hoa sẽ không thừa nhận.