Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1961: 1961: Chương 1971






Hai người phản xạ có điều kiện định lùi ra sau.

Nhưng bọn họ lại không thể động đậy, tinh thần hoảng hốt.

“Chuyện này…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cơ thể vô thức run rẩy.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân muốn lùi lại nhưng không thể nhúc nhích.

Một lưồng sức mạnh khủng bố như bàn tay vô hình đè bọn họ xuống đất.

Tuyết tháng sáu đã ngừng rơi từ lâu, trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết đọng thật dày.

Lúc này, lớp tuyết ấy đột nhiên bay múa giữa trời.

“Cậu ta… Cậu ta không bị sao?”
Long Khoa sợ run người, lắp bắp nói.


Sắc mặt Hoa Anh Kiệt cũng cực kỳ khó coi nhìn chăm chăm Dương Thanh.

Lão ta có thể cảm nhận được, khí tức võ thuật trên người anh mạnh hơn Thần Cảnh đỉnh phong rất nhiều.

“Chẳng lẽ cậu ta đột phá Siêu Phàm Cảnh rồi sao?”
Lão ta chợt nghĩ tới gì đó, vẻ mặt khó tin.

Thượng Quan Nhu vốn đang lo lắng cho Dương Thanh cũng trợn mắt há mồm.

Hai cao thủ Thần Cảnh, một người đấm vào ngực Dương Thanh.

Người còn lại giơ chân giấu lưỡi dao nhắm thẳng đầu anh mà đá.

Sợ là cao thủ Thần Cảnh bình thường cũng phải chết dưới hai đòn tấn công kinh khủng như vậy.

Thế nhưng bọn họ lại không làm gì được Dương Thanh.

“Giết!”
Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.


Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đang đứng trước mặt Dương Thanh đột nhiên biến mất.

“Bịch!”
“Bịch!”
Hai tiếng va đập nặng trịch đồng loạt vang lên.

Đến khi mọi người bình tĩnh lại, cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật rơi xuống chân Hoa Anh Kiệt.

Còn cao thủ của Hoàng tộc họ Long lại ngã xuống dưới chân Long Khoa.

Cả hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đều mất mạng!
“Chết… chết rồi sao?”
Long Khoa chết sững nhìn cao thủ nhà mình chết không nhắm mắt dưới chân, tim đập thình thịch.

Một cao thủ Thần Cảnh ở trong Hoàng tộc nào cũng có thực lực gần bằng người đứng đầu Hoàng tộc.

Bây giờ cả hai lại bị một người lấy mạng cùng lúc.

Mặt Hoa Anh Kiệt trắng bệch, không thể chấp nhận sự thật một người mới hai mươi tám tuổi mạnh hơn cả mình.

“Tốt!”
Đoàn Vô Nhai kích động rống lên..