Chàng Rể Chiến Thần

Chương 155: Không thể phản kháng




Vào khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Hoàng Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng, anh nhắm mắt lại.

Nhưng đúng lúc này bỗng anh ta thấy như có ai đó đẩy mình một cái, sau đó anh ta nhận ra mình đã ngồi trên ghế sô pha rồi.

Hùng Bác Thành trợn to mắt, phát đạn này đã bắn hụt, ngay sau đó ông ta liền quay nòng súng hướng về phía Hoàng Vũ – lúc này đang ngồi trên sô pha.

“Cạch!”

Nhưng còn chưa kịp nổ súng thì ông ta cảm thấy có một thứ gì đó bỗng vụt tới, ngay sau đó là tiếng xương cốt nứt gãy vang lên.

Hùng Bác Thành nhìn cánh tay của mình đã gãy thành một góc chín mươi độ, lộ ra vụn xương trắng nhởn và chỉ còn một miếng da thịt nối lại bàn tay kia, mặt mày ông ta tái mét.

“Tay của tao… A…”

Trong giây lát cơn đau thấu trời khiến ông ta đau đớn gào lên.

Máu tươi nhuộm đỏ cả tấm chăn, Vương Lộ Dao trợn to mắt nhìn cánh tay của Hùng Bác Thành gãy vụn, bà ta cảm thấy cả người mình bủn rủn không còn chút sức lực, cổ họng thì như bị ai bóp nghẹn, dù rất muốn lớn tiếng hét lên song lại chẳng thể thốt ra một lời.

Khắp cả căn biệt thự chỉ có mỗi tiếng gào thét thảm thiết của Hùng Bác Thành vang vọng.

“Ông chủ Hùng, ông muốn giết tôi, tôi hủy một bàn tay của ông, chắc không phải là yêu cầu gì quá đáng đâu nhỉ?”

Giọng nói của Dương Chấn bỗng nhiên vang lên, lúc này anh đang bình tĩnh ngồi trên sô pha, tiện tay rút một tờ khăn ướt từ trên bàn trà rồi cản thận lau đi vết máu.

Hoàng Vũ ngồi ngay cạnh anh đang ngây ra như phỗng.

Vừa nãy Hùng Bác Thành đang định bắn anh ta thì bỗng Dương Chấn đẩy anh ta ra, và rồi cổ tay của Hùng Bác Thành đã bị đánh gãy, sau đó Dương Chấn bình tĩnh ngồi lau tay.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong chớp nhoáng, thậm chí Hoàng Vũ còn có cảm giác rằng mọi thứ thật vô lý, rằng tất cả đều chỉ là ảo giác.

“Cậu… Rốt cuộc… Cậu muốn gì chứ?”

Lúc này trong lòng Hùng Bác Thành chỉ còn lại cảm giác sợ hãi, cơn đau thấu xương truyền đến nơi cổ tay khiến ông ta không thể nói tròn vành rõ chữ được.

Thậm chí ông ta không hề mảy may nghĩ đến chuyện sẽ trả thù Dương Chấn.

“Ông chủ Hùng à, tôi có muốn gì đâu, chính người phụ nữ này đã dắt theo hai tên bảo vệ của ông tới đánh ba vợ tôi mà, bây giờ ông ấy còn đang phải nằm viện kia kìa.” Dương Chấn nói, mặt lạnh tanh.

“Cái gì?”

Hùng Bác Thành nghe thế thì giận tím mặt, cơn đau gãy tay khiến ông ta hận không thể lột da uống máu Vương Lộ Dao.

Nếu không phải tại mụ ta thì cô tay của ông đâu bị gãy như vậy.

Bây giờ chỉ còn một ít da thịt gắn liền lại, có lẽ bàn tay này của ông ta sẽ phải tàn phế rồi, tất cả mọi chuyện này đều là do Vương Lộ Dao gây nên, là do bà ta đã dắt hai tên bảo vệ của ông ta đi đánh ba vợ của Dương Chấn.

“Gọi điện cho chồng bà ngay, trong vòng mười phút nếu ông ta không đến thì chờ xem mấy tấm ảnh kia của bà trên mạng đi!”

Dương Chấn duỗi tay ra nhìn nhìn cổ tay, đoạn anh mở miệng.

Anh đã đồng ý với Tần Nhã là nửa tiếng sau sẽ tới bệnh viện, từ đây đến bệnh viện mất mười phút, chuyện ban nãy đã lãng phí hết năm phút của anh rồi.

Bây giờ anh chỉ còn mười lăm phút, mười phút để chờ Trương Quảng, năm phút để xử lý chuyện Vương Lộ Dao là vừa đúng giờ.

“Tôi… Tôi… Tôi sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi, cậu muốn gì cũng được!”

Vương Lộ Dao đẩy chăn ra, cứ thế trần truồng chạy đến trước mặt Dương Chấn rồi quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt nài nỉ van xin.

Bà ta hiểu rất rõ tính cách cả Trương Quảng, nếu để ông ta biết bà lén phéng bên ngoài… Dù cho bà ta đã sinh con cho Trương Quảng thì ông cũng sẽ không buông tha cho bà ta.

“Quay về trên giường!”

Ánh mắt của Dương Chấn bỗng nhiên đanh lại.

Vương Lộ Dao sợ muốn xón ra quần, vội vàng chui lại vào trong chăn, hai mắt rơm rớm lệ trông đáng thương tội nghiệp cực kỳ.

Nhưng Dương Chấn không hề thấy động lòng thương dù chỉ một chút, người đáng thương cũng sẽ có chỗ đáng trách, để bà ta lại sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện thôi.

“Ông xã… Em… Em đang ở nhà họ Hùng.”

Vương Lộ Dao gọi điện đi, bà ta nhấn mở loa ngoài rồi run rẩy nói.

“Sao cô lại tới nhà họ Hùng?”

Một giọng nói ồm ồm vang lên, rõ ràng người nọ đang rất mất kiên nhẫn.

Dương Chấn từng gặp Trương Quảng, anh biết giọng nói đó là của ông ta.

“Nói rõ đi, nếu dám ba hoa lươn lẹo thì tôi sẽ giết bà ngay bây giờ.” Dương Chấn nói, giọng lạnh tanh.

Vương Lộ Dao vội nói: “Ông xã, em ngoại tình… Lên giường với Hùng Bác Thành, bây giờ em và ông ta đang ở trên giường đắp chăn, đều không mặc đồ…”

Trông thấy đôi mắt hung ác như muốn giết người của Dương Chấn, Vương Lộ Dao sợ đến nỗi xém khóc, bà ta nói chuyện nhưng cứ chốc chốc lại quay ra nhìn anh, sợ mình nói không đủ rõ ràng thì sẽ bị Dương Chấn giết mất.

“Cô nói gì hả?”

Trương Quảng giận tím mặt: “Mẹ nó, chờ đó cho ông, bây giờ ông đây sẽ tới nhà họ Hùng ngay!”

Dứt lời Trương Quảng liền cúp máy.

Cả người Vương Lộ Dao như tê liệt, hai mắt lờ đờ. Hùng Bác Thành cũng đang rất khổ sở, mặt ông ta trắng nhợt như tờ giấy.

“Tôi, tôi có thể tới bệnh viện trước được không?”

Hùng Bác Thành nghiến răng nói, có lẽ là do đã mất quá nhiều máu, đầu óc ông ta cứ ong ong, cảm giác như sắp chìm vào giấc ngủ vậy.

Dương Chấn hờ hưng nhìn ông ta: “Ông ngủ với vợ của người ta, có sống được hay không còn phải xem người ta nghĩ như thế nào nữa.”

Nghe anh nói vậy thì khuôn mặt ông ta tái mét đi, làm gì có chuyện Trương Quảng bỏ qua cho ông ta chứ?

Giang Châu cũng chỉ có mấy khu biệt thự hàng đầu thôi, nhà họ Trương và nhà họ Hùng đều là các gia tộc đứng đầu, khoảng cách không quá xa.

Khoảng chừng bảy tám phút sau, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ xe, tiếp sau đó là một chuỗi những tiếng bước chân dồn dập.

“Hùng Bác Thành, mày đâu rồi? Me nó! Mau thò đầu ra đây cho ông!”

Trương Quảng tức giận rống to, phía sau ông ta còn có mười tên bảo về dáng người cường tráng đi theo.

“Ông xã, ở đây!”

Dương Chấn quay qua nhìn bà ta một cái, Vương Lộ Dao sợ hãi kêu lên.

Khi Trương Quảng và đám người kia xông vào trong phòng ngủ thì liền trông thấy Vương Lộ Dao đang nằm trong chăn chỉ ló mỗi phần đầu ra cùng với Hùng Bác Thành đang ôm lấy cổ tay của mình.

Trên chiếc sô pha gần đó có hai người đang ngồi, trong đó có một người mà ông ta biết mặt.

“Là cậu!”

Mặt Trương Quảng tái mét, lần trước ở khách sạn Vương Lộ Dao từng kêu ông ta đi báo thù, nhưng cuối cùng tất cả các tay đấm lão luyện của ông ta đã bị một mình Dương Chấn đánh bại hết.

Ông ta chỉ nhìn thoáng qua Dương Chấn rồi thôi, ngay sau đó Trương Quảng quay ra nhìn về phía Hùng Bác Thành với ánh mắt tức giận tột độ: “Hùng Bác Thành, mẹ nó, mày dám lên giường với người của tao à? Mày tính giải quyết chuyện này thế nào đây?”

Khuôn mặt Hùng Bác Thành vô cùng nhợt nhạt, gắng gượng dùng hết ý chí để chịu đựng cơn đau, ông ta cắn răng nói: “Anh Trương, xin lỗi anh, tôi có thể bồi thường anh bằng mọt nữa tài sản của nhà họ Hùng, chỉ cần anh nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện thôi.”

Lúc này Trương Quảng mới nhận ra là cổ tay của Hùng Bác Thành đã bị gãy, chỉ còn một ít da nối liền với bàn tay, máu tươi thấm đẫm chiếc giường.

“Con mẹ nó! Đã ngủ với vợ tao mà còn đòi tao đưa đi bệnh viện à? Nằm mơ!”

Mặt Trương Quảng đỏ phùng phừng, ông ta ra lệnh: “Đánh cho tao!”

Mười tên đô con mà ông ta đưa tới nghe vậy liền xông lên đấm đá Hùng Bác Thành không nương tay.

“Con đàn bà hư đốn này, còn dám gọi tao tới đón nữa à?”

Trương Quảng túm Vương Lộ Dao từ trên giường xuống rồi tát liên tục vào mặt bà ta, miệng của Vương Lộ Dao toàn máu là máu, bà ta không ngừng van xin: “Ông xã, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi!”

“Mau mặc quần áo vào, về nhà ông cho mày biết tay!” Trương Quảng tát bà ta năm sáu cái mới chịu dừng tay.

Hùng Bác Thành cũng bị đánh ngất.

“Ông xã… Tên kia… Tên kia cho người chụp hình với quay video của em với Hùng Bác Thành.”

Lúc sắp rời đi bỗng Vương Lộ Dao thấp thỏm nói, bà ta nhìn thoáng qua Dương Chấn rồi liền cúi gầm mặt xuống không dám nhìn thẳng.

Khuôn mặt của Trương Quảng tối sầm xuống, ông ta quay qua nhìn Dương Chấn: “Anh Dương, phiền anh giao ảnh chụp và video ra đây”

Ông ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào giữ hình và clip của vợ mình, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Trương, nếu để lộ ra ngoài thì không chỉ ông ta bị mất mặt mà những người trong nhà cũng sẽ bị liên lụy.

Dương Chấn cười khẩy: “Tổng giám đốc Trương, chắc ông vãn chưa biết vợ mình đã làm gì đâu nhỉ?”

“Dù có làm gì thì cô ta cũng là vợ của tôi, là con dâu của nhà họ Trương!” Trương Quảng nói, khuôn mặt ông ta đanh lại.

“Trương Quảng, tốt hơn hết là ông nên làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói như vậy.”

Lúc này Hòang Vũ đứng dậy bực dọc nói với Trương Quảng.

Trương Quảng nhíu mày: “Tao đang nói chuyện với chủ của mày, một con chó như mày sủa bậy gì vậy?”

“Ông…”

Khuôn mặt của Hoàng Vũ tối sầm.

Nhưng anh ta chưa kịp nói lời nào thì Dương Chấn đã ra tay.

Trương Quảng thoáng thấy một bóng người xẹt qua, khuôn mặt ông ta chợt tái mét, vô thức đưa tay đỡ lại.

“Ầm!”

Một tay Dương Chấn ấn đầu ông ta xuống, sức mạnh tựa ngàn cân khiến ông ta không tài nào phản kháng lại.

Một tiếng ‘đùng’ vang lên, đầu của Trương Quảng va thật mạnh vào chiếc bàn trà, mũi miệng ông ta toàn máu là máu, thoáng chốc mặt bàn bằng cẩm thạch màu vàng đã nhuốm màu máu đỏ.

“Nào, tổng giám đốc Trương, nói thử cho tôi nghe, con chó như ông đây có tư cách để nói chuyện với tôi hay không?” Vẻ mặt Dương Chấn lạnh như tiền.