Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1547: 1547: Người Phụ Nữ Của Tôi






Cùng lúc đó, trong phòng Dương Thanh, Dương Thanh đang ngồi xếp bằng, điên cuồng vận chuyển Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, một hơi thở rất tinh khiết tiến vào cơ thể anh, xoa dịu lục phủ ngũ tạng.

Thượng Quan Nhu vẫn luôn canh chừng bên cạnh Dương Thanh, rất sợ có người bất chợt xuất hiện, quấy rầy anh tu luyện chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu họ phát hiện tình trạng của Dương Thanh bây giờ thì sẽ phiền to.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, trong lúc Dương Thanh đang tu luyện, giọng Thượng Quan Hoàng bỗng vang lên bên ngoài: “Cậu Thanh, tôi vào được không?”  
“Ông nội!”                Thượng Quan Nhu lập tức biến sắc, cô ta là cháu gái Thượng Quan Hoàng, sao lại không biết ông nội mình là loại người gì chứ?  
Nếu Thượng Quan Hoàng biết tình trạng của Dương Thanh bây giờ, chắc chắn Dương Thanh sẽ gặp nguy hiểm.

Cô ta liếc Dương Thanh đang tu luyện, nói khẽ: “Cậu cứ yên tâm tu luyện, tôi sẽ nghĩ cách ngăn cản ông nội tôi”.

Dương Thanh không đáp lời, vẫn đang dùng phép hô hấp tầng một của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, mỗi khi anh hít vào thở ra, vết thương trong người anh lại dần khôi phục.

Thượng Quan Nhu biết Dương Thanh đang tu luyện đến giây phút quan trọng, bèn ra khỏi phòng, nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Ông nội, cậu Thanh đang tu luyện trong đó, cậu ấy bảo cháu nhắn cho ông biết, cậu ấy sẽ đi tìm ông sau khi tu luyện xong”.

“Ồ?”  

Thượng Quan Hoàng nhíu mày, trong mắt có vẻ nghi ngờ.

Không hiểu sao, lão ta cứ cảm thấy quái lạ, lão ta có thể cảm nhận được trong phòng có một hơi thở hết sức yếu ớt.

Đây là phòng Dương Thanh, chắc chắn hơi thở yếu ớt đó sẽ là Dương Thanh rồi.

Đương nhiên, lão ta chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Dương Thanh rất yếu, chứ không thể phát hiện khí thế võ thuật của Dương Thanh.

“Cậu Thanh không sao chứ?”, Thượng Quan Hoàng chợt hỏi.

Thượng Quan Nhu lắc đầu: “Cậu Thanh đã giết cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý trong nháy mắt, sao có thể bị sao được?”  
Thượng Quan Hoàng không nói gì, như có điều suy tư.

Thượng Quan Nhu hơi căng thẳng, bây giờ tình trạng của Dương Thanh không tốt lắm, cô ta có thể cảm nhận được Thượng Quan Hoàng đang nghi ngờ, hình như đang do dự xem có nên xông thẳng vào không.

Sau khi im lặng một lát, Thượng Quan Hoàng chợt nói: “Nhu Nhu, cháu đi nói với cậu Thanh rằng, ông có chuyện rất quan trọng cần thương lượng với cậu ấy”.

“Chuyện này…”  
Thượng Quan Nhu lập tức nói với vẻ khó xử: “Nhưng cậu Thanh sắp đột phá nên mới bế quan tu luyện, cậu ấy đã dặn cháu không được cho phép bất cứ ai quấy rầy”.

“Ông nội, ông có thể nói chuyện quan trọng đó cho cháu biết, để cháu nhắn lại hộ ông được không?”                Thượng Quan Hoàng không nói gì, bỗng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nhu bằng ánh mắt sâu thẳm.

Thượng Quan Nhu bỗng thấy chột dạ, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Thượng Quan Hoàng.

“Nhu Nhu, cháu đang nói dối!”  
Thượng Quan Hoàng chợt nói.


Thượng Quan Nhu giật mình, vội phủ nhận: “Ông nội, cháu không nói dối”.

Thượng Quan Hoàng lắc đầu: “Cháu là người thừa kế vị trí chủ Hoàng tộc do ông bồi dưỡng, sao ông lại không biết cháu có nói dối hay không chứ?”  
Nghe thấy thế, Thượng Quan Nhu lập tức im lặng, cảm thấy hơi căng thẳng, cô ta chưa bao giờ nói dối, huống hồ nếu nói dối trước mặt Thượng Quan Hoàng thì sẽ không thành công.

“Rốt cuộc cậu Thanh sao rồi? Có phải cậu ấy bị thương không? Nếu đúng thế thật thì không thể chần chừ, ông phải bảo thần y của Hoàng tộc họ Thượng Quan chữa trị cho cậu ấy”.

Thượng Quan Hoàng có vẻ hơi sốt ruột, lão ta nhìn Thượng Quan Nhu: “Nhu Nhu, ông biết cháu thích cậu Thanh, bây giờ cậu ấy đang bị thương, chẳng lẽ cháu không muốn thần y của Hoàng tộc chúng ta chữa cho cậu ấy à?”  
Thượng Quan Nhu lắc đầu, nhìn Thượng Quan Hoàng với vẻ kiên định: “Ông nội, cậu ấy không bị thương mà đang tu luyện, nếu bây giờ ông vào đó thì sẽ làm phiền cậu ấy.

Tới khi đó, nhỡ cậu Thanh trách tội thì chúng ta không gánh nổi đâu”.

Thấy Thượng Quan Nhu kiên định như thế, ánh mắt Thượng Quan Hoàng bỗng trở nên lạnh lùng: “Sao thế? Cháu còn chưa lấy cậu Thanh mà đã bênh cậu ấy à?”  
“Cháu phải nhớ, cháu là người của Hoàng tộc họ Thượng Quan trước, sau đó mới là người phụ nữ của cậu ấy! Dáng vẻ này của cháu khiến ông rất thất vọng!”  
Thượng Quan Nhu nhìn Thượng Quan Hoàng bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông nội, vì cháu biết mình là người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nên mới ngăn ông quấy rầy cậu Thanh.

Ông vốn không biết cậu ấy mạnh đến mức nào, nếu chọc giận cậu Thanh thì Hoàng tộc sẽ gặp họa đấy”.

Thượng Quan Hoàng rất tức giận, nhưng không dám bùng nổ trước cửa phòng Dương Thanh, chỉ có thể nén giận rồi nói: “Nhu Nhu, ông chỉ muốn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của cậu Thanh, sau đó chữa trị đúng cách, chứ không định chọc giận cậu ấy”.


“Hơn nữa, cậu Thanh là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan, sao ông phải chọc giận cậu ấy chứ? Cũng như cháu đã nói, cậu Thanh rất mạnh, ông cũng không ngốc, sao lại làm hại cậu Thanh đây?”  
“Chẳng phải cháu thích cậu Thanh ư? Nếu bệnh của cậu ấy nặng hơn vì chữa trị trễ thì phải làm sao bây giờ?”  
“Cháu biết mình đang làm gì không? Nếu làm lỡ chuyện lớn, cháu gánh nổi à?”, Thượng Quan Hoàng híp mắt.

Thượng Quan Nhu nói: “Cháu biết mình đang làm gì, ông nội, tốt nhất ông nên từ bỏ một số suy nghĩ viển vông đi, bằng không, cả Hoàng tộc sẽ gặp họa đấy”.

“Láo xược!”  
Thượng Quan Hoàng giận dữ giơ tay lên, tát vào mặt Thượng Quan Nhu.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến từ trong phòng: “Ông dám động vào người phụ nữ của tôi hả?”  
Tay Thượng Quan Hoàng đã sắp đánh trúng mặt Thượng Quan Nhu, nhưng câu nói của Dương Thanh lại khiến lão ta thấy ớn lạnh.

Bàn tay lão ta lập tức ngừng cách mặt Thượng Quan Nhu một ngón tay, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi..