Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1519: 1519: Chỉ Là Thử Thôi






Cùng lúc đó, trong Hoàng thành Thượng Quan, tại nhà họ Lý.

Dương Thanh đang ngồi một mình trong một khu nhà cao cấp.

Anh ngồi xếp bằng, sắc mặt vặn vẹo đi vì đau đớn.

Anh đang dùng phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Trước đây, ngay cả tầng thứ sáu của phép hô hấp, anh cũng từng gắng gượng thử dùng, nhưng hôm nay, ngay cả tầng thứ nhất với anh cũng đã gian nan thế này.

Mỗi lần nhịp hô hấp của anh dần biến thành phép hô hấp tầng thứ nhất, một cảm giác đau đớn tột cùng từ lục phủ ngũ tạng lan tỏa ra.

"Mình tuyệt đối không thể biến thành kẻ tàn phế! Tuyệt đối không thể!"  
Dương Thanh gào rống trong lòng, sắc mặt cực kì kiên định, mặc dù không thể duy trì liên tục phép hô hấp tầng thứ nhất nhưng anh vẫn gắng gượng tiến vào hết lần này đến lần khác.

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vô cùng huyền diệu.

Trước đây, khi Dương Thanh còn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh có thể dùng cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh để bộc phát thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh, điều này đủ chứng tỏ công pháp ấy cao siêu cỡ nào.


Chỉ có điều, võ thuật của Dương Thanh đã bị phế bỏ, sức mạnh thân thể thì vẫn duy trì mức độ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng có dùng được hay không, Dương Thanh lại không biết.

Song lúc này, anh đã không còn lựa chọn nào khác.

Cũng may, sau khi hết lần này đến lần khác thử tiến vào tầng thứ nhất của phép hô hấp, tuy mỗi lần chỉ có thể duy trì chừng năm, sáu giây, nhưng năm, sáu giây mỗi lần đó đều khiến vết thương trên người Dương Thanh được làm dịu đi ít nhiều.

Tuy hiệu quả cực kì nhỏ nhưng đã lớn hơn khá nhiều so với biện pháp chữa trị bằng thuốc men bình thường.

Cứ dựa theo tốc độ này, Dương Thanh đoán chừng chỉ tối đa một tuần nữa, những vết thương trên người anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Chỉ có điều, cảnh giới võ thuật của anh lại không thấy thay đổi gì, trong cơ thể vẫn rỗng tuếch, không có chút hơi thở võ thuật nào, hoàn toàn chẳng khác gì một người bình thường.

Nhưng anh không nôn nóng, vẫn kiên trì tiếp tục.

Anh nghĩ, chưa biết chừng vì vết thương trên người quá nghiêm trọng nên không thể ngưng tụ hơi thở võ thuật mà thôi, đợi khi vết thương lành trở lại, anh có thể ngưng tụ hơi thở võ thuật của mình.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Bảo Tuấn đi vào.

Dương Thanh không để ý đến anh ta, vẫn ngồi xếp bằng, song ngay trước đó còn đang vặn vẹo nét mặt vì đau đớn, Lý Bảo Tuấn bước vào, anh đã lấy lại trạng thái bình thản, thoạt nhìn giống như một cao thủ đang ở trạng thái tu luyện.

Lý Bảo Tuấn thấy vậy, lòng lại nảy sinh thêm chút kiêng kị.

Anh ta bỗng lên tiếng: "Cậu Thanh, tôi tới tìm cậu vì có một việc muốn nói với cậu".

Dương Thanh vẫn như thể không nghe thấy đối phương nói gì, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Lý Bảo Tuấn lạnh lùng nhìn Dương Thanh vài giây mới nói tiếp: "Ngay vừa rồi, có một cô gái cố gắng trốn vé lẩn lên máy bay, bị người của sân bay khống chế được.

Thật tình cờ, lúc đó tôi cũng có mặt, tôi nhận ra cô gái này chính là bạn của cậu, hình như tên Ngải Lâm thì phải?"  
"Đúng, đúng là cô gái này, vì thế tôi tiện tay đưa cô ấy về đây, chỉ đáng tiếc là, cô ấy đã bị thương nhẹ.

Nhưng xin cậu cứ yên tâm, tôi đã bố trí cho thần y của nhà họ Lý tiến hành trị liệu cho cô ấy, đợi khi vết thương của cô ấy khá hơn, tôi sẽ đích thân làm thủ tục để cho cô ấy rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan".


Anh ta vừa nói tới đó, lửa giận trong lòng Dương Thanh chợt bùng lên, anh mở bừng mắt, con ngươi âm trầm nhìn chòng chọc vào Lý Bảo Tuấn.

Lý Bảo Tuấn giật mình kinh hoảng, lùi ngay lại phía sau mấy bước như một phản xạ có điều kiện, sắc mặt sợ hãi.

Vừa rồi, ánh mắt Dương Thanh thật đáng sợ, Lý Bảo Tuấn dường như có thể thấy được một màn đen kịt hiện đầy tròng mắt Dương Thanh.

"Chị ấy bị thương?", Dương Thanh cố nén cơn giận, hỏi.

Lý Bảo Tuấn vội vàng gật đầu, mau chóng nói thêm: "Cậu Thanh, xin cậu đừng hiểu lầm, việc cô ấy bị thương thật sự không hề liên quan đến tôi đâu.

Là vì chính cô ấy không mua vé lại lẻn lên máy bay, mới bị nhân viên sân bay phát hiện.

Ban đầu họ định giao cho bên an ninh, nhưng khi đó tôi nhìn thấy cô ấy, biết cô ấy là bạn cậu nên mới đón về đây".

Dương Thanh nheo mắt nói: "Vết thương của chị ấy thế nào?"  
Sắc mặt Lý Bảo Tuấn trở nên khó coi, như là có chút do dự, không biết có nên nói cho Dương Thanh chăng.

Thấy anh ta như vậy, lòng Dương Thanh chợt nảy sinh đôi phần hoảng loạn, anh cố nén cơn giận đang bừng bừng trong lòng, quát lớn: "Nói cho tôi biết ngay, hiện chị ấy thế nào?"  
Lý Bảo Tuấn giật bắn người, anh ta có thể thấy rõ, tròng trắng mắt Dương Thanh lúc này đã đổi sang màu đỏ máu, tuy cực kì nhạt nhưng vẫn rất rõ ràng.

Chỉ một chớp mắt, anh ta chợt cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu dưới đáy lòng, anh ta run giọng: "Cô ấy… đang… đang được cấp cứu!"  
Ầm!  
Một tiếng nổ lớn vừa vang lên trong đầu Dương Thanh, cơn giận trong lòng anh cuồn cuộn dâng lên, lòng trắng trong mắt anh nhanh chóng trở nên đỏ như máu, màu đỏ ngày càng đậm.


Chỉ có điều, trên người anh vẫn không có lấy một tia hơi thở võ thuật.

Sự biến đổi này khiến Lý Bảo Tuấn sợ sệt như vừa thấy quỷ, thân mình liên tục run rẩy: "Cậu, cậu Thanh, xin, xin cậu yên tâm, cô ấy chỉ bị chấn thương đầu, bác sĩ đã nói, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng hai, ba tháng là có thể hoàn toàn bình phục".

Nghe đến đó, nỗi lo lắng trong Dương Thanh mới từ từ lắng xuống.

Màu đỏ máu trong mắt anh cũng dần dần biến mất, mặc dù vậy, cơn tức giận trong lòng Dương Thanh vẫn hừng hực cháy.

"Quay về nói với Lý Trọng, nếu bạn tôi gặp phải chuyện không may gì, ngày sau, thế giới này không còn nhà họ Lý nữa!"  
Sắc mặt Lý Trọng thoáng lộ vẻ sợ hãi, tuy lão ta không biết chuyện huyết mạch cuồng hóa nhưng lại biết, mỗi lần Dương Thanh bộc phát sức chiến đấu vượt xa cảnh giới bản thân thì đôi mắt sẽ chuyển sang màu đỏ máu.

"Chẳng lẽ võ thuật của cậu ta không hề bị phế đi? Nhưng nếu quả đúng như vậy thì việc người hầu nghe thấy cậu ta đập phá trong phòng, còn nói võ thuật của mình đã bị phế đi là như thế nào?"  
Lý Trọng lẩm bẩm, lòng nghi ngờ càng lúc càng nặng.

Lý Giang Hùng đột nhiên hỏi: "Thưa bố, bố nói xem, liệu có phải Dương Thanh cố ý diễn như vậy cho chúng ta xem không?"  
Lý Trọng bất chợt run lên bần bật, kinh ngạc nói: "Có nghĩa là, việc cậu ta cố ý bảo hai người phụ nữ kia rời đi thực ra cũng là diễn cho chúng ta xem? Cậu ta làm vậy chỉ là để xem xem, nếu cậu ta thực sự biến thành một kẻ tàn phế, nhà họ Lý sẽ đối xử thế nào với cậu ta?"