Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1394: 1394: Chủ Động Tấn Công




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giờ phút này, Hoàng phủ Thượng Quan bốn bề yên tĩnh, ai cũng sợ hãi nhìn Lý Mục nằm trong vũng máu.

Nhất là Thượng Quan Vũ, ngoại trừ kinh hãi còn thấy may mắn vì còn sống sót.

Vừa rồi vốn không ai có thể cứu được ông ta, ngay khi ông ta tuyệt vọng nhất thì một chiếc lá bay tới xuyên thủng trán Lý Mục.

Thượng Quan Vũ cảm thấy như đang nằm mơ, những người còn lại cũng vậy.

“Kẻ nào dám ra tay độc ác với người nhà họ Lý chúng tôi như vậy?”  
Đúng lúc này, Lý Giang Hùng giận dữ hỏi, toàn thân toát lên khí thế bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Mọi người nhìn ngó xung quanh tìm kiếm cao thủ thần bí kia.

“Đến từ đâu thì cút về đó đi.

Nếu không tất cả người nhà họ Lý đều phải chịu tội chết!”  
Tiếp đó, đó một luồng khí thế càng khủng khiếp hơn càn quét toàn bộ Hoàng phủ.

Lý Giang Hùng chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, sát khí mãnh liệt bao trùm.

Dường như chỉ cần một ý nghĩ của đối phương cũng đủ để lấy mạng một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh như ông ta.

Ánh mắt Thượng Quan Hoàng loé lên.


Lão ta biết đây là Dương Thanh ra tay.

Sắc mặt Lý Giang Hùng cực kỳ khó coi, cắn răng nói: “Nhà họ Lý và Hoàng tộc Thượng Quan đang đấu võ, quy tắc cũng do hai bên tự quyết định.

Ngài lại giết chết cao thủ nhà họ Lý chúng tôi, hơi quá đáng rồi đấy!”  
“Bịch!”  
Tiếng động thật lớn vang lên.

Nửa cành cây lao tới giữa không trung cắm xuống mặt đất dưới chân Lý Giang Hùng.

Cành cây cắm sâu xuống mặt bê tông rắn chắc.

Vẻ mặt Lý Giang Hùng lập tức cứng đờ, nhìn nửa cành cây sắp chạm vào giày mình chỉ thấy tim đập loạn xạ.

Ông ta không hề hay biết làm sao cành cây này lại xuất hiện ở đây.

Đột nhiên ông ta nghĩ tới, nếu cành cây này đâm về phía mình, mình có thể tránh được không?  
“Còn mười giây nữa, không cút thì chết!”  
Giọng nói như đến từ chín tầng mây, tựa tiếng sấm rền lại vang vọng cả bầu trời phía trên Hoàng phủ Thượng Quan.

Mặt Lý Giang Hùng sa sầm, lúc này ở lại không được, đi cũng không xong.

Ông ta vô thức nhìn ra cổng Hoàng phủ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người ông ta đang chờ mong.

“Hoàng tộc Thượng Quan, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”  
Lý Giang Hùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Hoàng, uy hiếp một câu rồi quay lưng rời đi.

Thoáng chốc, toàn bộ người nhà họ Lý đều không còn.

Người của Hoàng tộc Thượng Quan có cảm giác như vừa thoát chết.

Vừa rồi Lý Giang Hùng dẫn người tới đấu võ rõ ràng là nhằm vào tính mạng của các cao thủ hàng đầu Hoàng tộc Thượng Quan.

Bây giờ bọn họ chỉ mất một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.

Nhà họ Lý lại tổn thất một cao thủ có sức chiến đấu Thần Cảnh hậu kỳ.

Tính ra nhà họ Lý mới bị thiệt lớn.

Cùng lúc đó, Dương Thanh ở trong biệt thự cảm nhận được Lý Giang Hùng dẫn người đi mới thở phào một hơi.

“Khụ khụ…”  
Anh bỗng ho khan vài tiếng, sắc mặt trắng bệch cười khổ: “Với tình trạng sức khoẻ hiện giờ, mình vẫn không thể chịu nổi sức mạnh của Siêu Phàm Tam Cảnh!”  

Vừa rồi anh tự ép mình nổi giận để tăng sức chiến đấu lên mức cực hạn.

Lần này, thực lực của anh không chỉ tăng lên Siêu Phàm Tam Cảnh bình thường, mà gần bằng Siêu Phàm Tứ Cảnh.

Đương nhiên hậu quả chính là sau khi nổi giận anh suýt mất khống chế, may mà Lý Giang Hùng rời đi kịp thời, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Hiện giờ, sau khi bước vào trạng thái cuồng bạo, thực lực của anh có thể ổn định ở Siêu Phàm Tam Cảnh.

Đương nhiên, đây không phải thực lực mạnh nhất của anh.

Chỉ cần tiếp tục tức giận, anh sẽ có thể bộc phát được thực lực mạnh hơn nữa.

Nhưng càng mạnh, anh lại càng khó giữ tỉnh táo.

Mà mỗi lần cuồng bạo, cơ thể anh đều sẽ phải chịu tổn hại khổng lồ.

Nhưng lần này, anh buộc phải cưỡng ép tăng thực lực.

Bởi vì anh biết đây rất có thể là cái bẫy do nhà họ Lý giăng ra.

Đã vậy, chắc chắn đối phương biết rõ thực lực hiện tại của anh là Siêu Phàm Nhất Cảnh.

Nhà họ Lý biết Hoàng thành Thượng Quan có người bảo vệ quy tắc mà vẫn dám làm vậy, chứng tỏ thực lực của cụ tổ nhà họ Lý không hề thua kém người bảo vệ quy tắc.

Lúc trước Dương Thanh cảm giác được trong Hoàng tộc Thượng Quan có một cao thủ ít nhất là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Vậy thì thực lực của cụ tổ nhà họ Lý ít nhất cũng phải từ Siêu Phàm Tứ Cảnh trở lên.

Vừa rồi, Dương Thanh thể hiện sức mạnh của Siêu Phàm Tứ Cảnh cũng coi như doạ như được đối phương, nếu không lão ta đã ra mặt rồi.


Đúng lúc này, Thượng Quan Hoàng và Thượng Quan Nhu tìm tới.

“Cảm ơn cậu Thanh ra tay cứu giúp!”  
Thượng Quan Hoàng khom người cung kính nói.

Anh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhất định phải giải quyết ổn thoả chuyện này.

Hôm nay có tôi trấn áp nhà họ Lý, sau khi tôi đi phải làm thế nào?”  
Thượng Quan Hoàng gật đầu, sắc mặt lo âu.

Dương Thanh không thể ở lại Hoàng tộc Thượng Quan mãi được.

Bây giờ nhà họ Lý đã lộ rõ tham vọng, sau khi anh đi chắc chắn sẽ còn ngóc đầu trở lại.

“Sợ là nhà họ Lý cũng sẽ không chịu dàn xếp ổn thoả.

Dù sao cái chết của Lý Dương cũng là cái cớ tốt nhất để bọn họ đối phó chúng tôi”.

Thượng Quan Nhu đột nhiên lên tiếng.

Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng đồng loạt nhìn sang, cô ta lại nói tiếp: “Hiện giờ có thể xác định, cụ tổ nhà họ Lý còn sống, đương nhiên thực lực cũng đạt Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa còn rất mạnh”.

.