Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1385: 1385: Chuyện Gì Xảy Ra




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không chỉ Quách Sở Sở ngây dại vì kinh sợ, Quách Thắng cũng đã dại mặt ra.

Dĩ nhiên lão ta biết, Quách Sở Sở đón một người trẻ tuổi về nhà nên mới khiến Lý Bảo Phong nổi cơn thịnh nộ, chạy tới nhà họ Quách.

Khi Lý Bảo Phong tỉnh táo lại, chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lạnh đến nỗi anh ta run lên lập cập.

Nếu người trẻ tuổi trên máy bay đó chính là khách quý của Thượng Quan Nhu thì chẳng phải người đó bị buộc tới nhà họ Quách chính là vì anh ta sao?  
"Cô Nhu, tôi muốn hỏi, vị khách quý mà cô nói có phải là một chàng trai chừng hai bảy, hai tám tuổi không?"  
Lý Bảo Phong lo sợ hỏi.

Những chuyện xảy ra trên máy bay, Thượng Quan Nhu đều đã biết cả, cô ta nhìn Lý Bảo Phong lo lắng bồn chồn liền biết anh ta đang sợ hãi điều gì.

Quách Thắng và Quách Sở Sở đều nhìn về phía Thượng Quan Nhu, sắc mặt khẩn trương, đợi đáp án của cô ta.

Thượng Quan Nhu cười nhẹ một tiếng, nheo mắt nhìn Lý Bảo Phong, nói: "Xem ra, anh Phong đây đã gặp khách quý của tôi rồi nhỉ?"  
"Thực ra, cậu ấy không phải là khách quý của tôi mà là khách quý của ông nội tôi.

Lần này cậu ấy tới Hoàng thành Thượng Quan là do nhận được lời mời của ông nội tôi nên mới bớt thời gian tới Hoàng tộc họ Thượng Quan một chuyến".

Thượng Quan Nhu vừa nói đến đây, Lý Bảo Phong tức thì cảm thấy một luồng hơi lạnh đang từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.


Quách Thắng cũng loạng choạng lùi lại phía sau, mặt đầy sợ hãi.

Quách Sở Sở không phản ứng mãnh liệt như Lý Bảo Phong và Quách Thắng nhưng gương mặt xinh đẹp cũng tràn đầy kinh sợ.

Thì ra, đúng là anh ấy muốn tới Hoàng thành Thượng Quan, hơn nữa còn là được Thượng Quan Hoàng mời tới.

"Không ổn rồi!"  
Quách Thắng bỗng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lao ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: "Cô chủ Thượng Quan, xin lỗi không tiếp chuyện được!"  
Lão ta vừa mới ra lệnh cho người phế bỏ tay chân của Dương Thanh, nay Thượng Quan Nhu lại đích thân tới nhà họ Quách đón người quen, nếu Dương Thanh bị đánh tàn phế ở đây, chỉ sợ hôm nay sẽ là ngày diệt vong của nhà họ Quách.

Quách Sở Sở cũng tỉnh táo lại, biết Quách Thắng muốn đi ngăn cản cao thủ nhà mình ra tay với Dương Thanh, cô ta cũng lo lắng ra mặt.

Lý Bảo Phong vốn đang phập phồng lo sợ, chợt nghĩ tới chuyện Quách Thắng vừa phái người đi đánh phế tay chân Dương Thanh, nỗi sợ hãi trong lòng tức thì tan biến, thậm chí sắc mặt còn có chút hả hê.

"Cô Nhu, hẳn cô còn chưa biết, vừa rồi ông chủ Quách còn phái người đi đánh phế tay chân khách quý của cô, chắc ông ta đang muốn đi ngăn lại đây mà".

Lý Bảo Phong vội vàng tiến đến, cười cười giải thích như muốn tranh công.

"Thế à?"  
Thượng Quan Nhu cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Bảo Phong, mặt lộ vẻ châm chọc.

Chớ nói cao thủ của nhà họ Quách, ngay cả ông nội cô ta là Thượng Quan Hoàng còn chưa phải đối thủ của Dương Thanh đâu.

Có thể nói, trong Hoàng thành Thượng Quan này, người có thể gây thương tổn cho Dương Thanh còn chưa sinh ra đâu, Thượng Quan Nhu không lo lắng chút nào.

Lý Bảo Phong vẫn chưa chú ý tới tia châm chọc trong đáy mắt Thượng Quan Nhu, anh ta hấp tấp gật đầu nói: "Thật đấy, chưa biết chừng vị khách quý của cô đã bị cao thủ nhà họ Quách đánh gãy tay chân rồi cũng nên".

Quách Sở Sở lập tức nóng ruột, vội vã bảo: "Chị Nhu, xin chị đừng nóng!"  
"Chuyện này vốn là một hiểu lầm, Lý Bảo Phong cố ý chia rẽ quan hệ giữa tôi và vị khách quý của chị để buộc nhà họ Quách ra tay với anh ấy, ông nội tôi cũng là bất đắc dĩ lắm mới phái người đi đánh hỏng tay chân khách quý của chị".

"Xin chị..."  
Quách Sở Sở còn chưa nói xong, Lý Bảo Phong đã cắt ngang: "Em câm mồm ngay cho tôi!"  
Lý Bảo Phong tỏ vẻ giận dữ nói: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ tiện đường tới thăm ông nội em một lát, ai ngờ ông ta có tật giật mình, sợ tôi biết em mang đàn ông lạ về nhà, khiến nhà tôi khó chịu nên mới phái cao thủ đi đánh phế tay chân người ta".

"Không phải như thế, không phải thế đâu..."  
Quách Sở Sở cuống cuồng giải thích, sợ đến suýt khóc: "Chị Nhu, thật sự không phải thế mà, xin chị đừng nghe anh ta nói linh tinh, rõ ràng chính miệng anh ta đã đe dọa ông nội tôi".

"Em..."  
Lý Bảo Phong còn định nói gì đó, Thượng Quan Nhu đã phẫn nộ quát lớn: "Câm miệng đi!"  

Lý Bảo Phong hoảng hốt nuốt luôn nửa câu chưa kịp nói vào trong, không dám lên tiếng nữa.

Quách Sở Sở cũng im bặt, khẩn trương nhìn Thượng Quan Nhu.

Nụ cười trên môi Thượng Quan Nhu đã biến mất từ lâu, cô ta lạnh lẽo nhìn hai người kia: "Các người đừng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đợi cậu Thanh tới, sự thật thế nào tôi sẽ biết ngay".

Vừa nói, cô ta vừa quét mắt lạnh lùng nhìn Lý Bảo Phong.

Thượng Quan Nhu đã biết vì sao Dương Thanh lại bị Quách Sở Sở mang về nhà họ Quách, đầu đuôi sự việc đều do gã Lý Bảo Phong này cả.

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự của Quách Sở Sở.

Quách Sở Sở bỏ Dương Thanh lại đây rồi đi tìm Quách Thắng, trong biệt thự này cũng có người chăm sóc cho anh.

Anh đang ngồi trên sofa, tiện tay quơ một tờ báo của Hoàng thành Thượng Quan lên đọc.

Đúng lúc này, hai lão già mang theo hơi thở võ thuật khá mạnh hùng hổ xông vào.

"Mày chính là gã đàn ông được cô chủ mang về đây đúng không?"  
Lão già đi đầu lạnh lùng nhìn Dương Thanh, chất vấn.

Hai người này đều đằng đằng sát khí, Dương Thanh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn gật đầu nói: "Tôi đúng là được cô chủ nhà các ông mang tới đây, có việc gì sao?"  
"Lên đi!"  
Xác nhận đúng người rồi, hai lão già kia không phân trần gì thêm, lập tức xông về phía Dương Thanh.

Lúc này Dương Thanh mới nhận ra, hai người này tới đây tìm mình với mục đích không tốt lành gì.


Nhưng anh thực sự không hiểu, vì sao người nhà họ Quách lại đột nhiên muốn tấn công mình?  
Địa vị của Quách Sở Sở ở nhà họ Quách này rất cao, những người này rõ ràng biết mình được Quách Sở Sở mang về lại vẫn dám ra tay tấn công mình.

Dương Thanh ngồi yên trên sofa, thờ ơ nhìn hai lão già thực lực chỉ mới đến Vương Cảnh hậu kỳ đang chia làm hai phía xông tới chỗ mình.

"Uỳnh!"  
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn uống trà.

Một luồng uy lực võ thuật khủng bố chợt bùng nổ từ trên người anh, chiếc bàn đá cẩm thạch tức thì vỡ toác thành nhiều mảnh, bay vụt về phía hai lão gia Vương Cảnh hậu kỳ.

"Uỳnh!"  
"Uỳnh!"  
Thân thể hai người đều bị mảnh đá cẩm thạch bắn trúng, bay ngược lại phía sau, rơi ra bên ngoài biệt thự như thể vừa bị đập một đòn rất mạnh.

Dương Thanh vẫn bình thản ngồi trên sofa nhìn ra.

Tuy anh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nhưng cũng đã rõ, hai người này chắc chắn không phải do Quách Sở Sở phái tới.

Quách Sở Sở cưỡng chế dẫn anh tới nhà họ Quách, mặc dù thái độ hơi vô lễ nhưng cũng là có lòng tốt, dĩ nhiên anh sẽ không ra tay quá đáng với người nhà cô ta.

.