Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1297: Bố của chị đến rồi




"Chị..."

Mục Thiên Thiên vừa định lên tiếng thì bị Lục Tinh Tuyết dùng mắt ra hiệu dừng lại, hóa ra Dương Thanh đã thϊế͙p͙ đi trong lòng cô ta.

"Ơ..."

Mục Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm, quá đỗi ngạc nhiên.

Không hiểu sao cô ta lại có cảm giác Dương Thanh đang lợi dụng chị họ mình.

Lục Tinh Tuyết ôm chặt Dương Thanh, hai tay không ngừng nhẹ nhàng vỗ lưng anh như đang dỗ dành một đứa bé.

Mục Thiên Thiên thầm thở dài, lòng khó chịu không nói nên lời.

Cô ta và Lục Tinh Tuyết chơi chung với nhau từ nhỏ nên rất thân, bây giờ lại nhìn thấy chị họ mình vì một người đàn ông xa lạ mà cất công như thế, cảm thấy hơi khó chấp nhận.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Nhưng Mục Thiên Thiên cũng biết chị mình tốt bụng, đã quyết tâm làm gì thì không ai ngăn cản nổi.

Nhìn Lục Tinh Tuyết rồi lại nhìn Dương Thanh, cô ta chợt thấy rất hài hòa, hai người này trông cứ như một cặp đôi trời sinh vậy.

Trước đây không nhìn kỹ, bây giờ cẩn thận quan sát thì Mục Thiên Thiên nhận ra Dương Thanh vô cùng tuấn tú.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng, từng đường nét trêи khuôn mặt đều rõ ràng sắc nét, đã thế còn cao chuẩn một mét tám.

Ngay cả những siêu sao nổi tiếng trêи tivi cũng không đẹp trai bằng anh.

"Chị này, em thấy chị và anh ta cũng là một đôi trai tài gái sắc, dù sao chị cũng chưa thích ai, hay là lấy anh ta làm chồng đi, cho anh ta ở rể luôn?"

Mục Thiên Thiên đột nhiên thì thầm.

Lục Tinh Tuyết sững sờ thật lâu rồi mặt đỏ bừng, thẹn thùng gắt lên: "Nói linh tinh gì thế hả!"

"Hì hì!"

Mục Thiên Thiên cười đáp: "Em nghiêm túc mà, trước đây không để ý, giờ càng nhìn càng thấy hai người xứng đôi".

"Thiên Thiên!"

Lục Tinh Tuyết đột nhiên nghiêm túc dặn dò: "Đừng nói mấy lời thế này nữa, nếu để Lý Tấn biết được thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm đấy".

Thấy cô ta nghiêm mặt lại, Mục Thiên Thiên cũng không dám đùa nữa, vội vàng bảo đảm: "Chị à, em chỉ nói đùa với chị thôi, đừng lo, em sẽ không đi nói lung tung đâu".

Nửa giờ sau, xe chậm rãi lái vào một trang viên, đi thêm năm phút nữa rồi dừng trước một căn biệt thự.

"Anh ơi, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà rồi!"

Lục Tinh Tuyết cố gắng nói nhỏ nhẹ hết mức có thể, sợ lớn tiếng sẽ làm Dương Thanh bị giật mình.

Dường như nghe thấy giọng nói của cô ta, anh từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt mỹ miều gần trong gang tấc.

Dương Thanh giật cả mình, lùi ra sau như phản xạ có điều kiện.

"Ơ..."

Lục Tinh Tuyết ngẩn người.

Chưa có người đàn ông nào né tránh một người xinh đẹp như cô ta thế này cả.

Thế mà Dương Thanh vừa tỉnh lại là nhanh chóng tránh xa.

Mục Thiên Thiên cũng nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Anh đúng là không biết điều mà, chị họ..."

"Thiên Thiên!"

Lục Tinh Tuyết biết cô ta muốn nói gì bèn vội vàng ngăn cản, trêи gương mặt xinh đẹp lại ửng hồng.

"Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu!"

Dương Thanh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra phản ứng vừa rồi của mình hơi quá đáng nên mau chóng xin lỗi.

"Sau này anh hãy ở đây với chúng tôi nhé".

Lục Tinh Tuyết mỉm cười nói.

Dương Thanh đi theo hai chị em tiến vào căn biệt thự sang trọng, bên trong rất nguy nga và lộng lẫy, người bình thường vào đây sẽ bị choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi này.

Nhưng từ đầu đến cuối Dương Thanh đều rất thản nhiên, dường như tất cả mọi sự rực rỡ sang trọng này đều không là gì đối với anh.

Những bức tranh chữ do chính tay các nhà thư pháp chấp bút treo trêи bức tường xung quanh cũng không được anh nhìn lấy một cái.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Sau này anh ở phòng này, tôi và Thiên Thiên ở trêи tầng hai, không có việc gì thì không được đi lên, hiểu chưa?"

Lục Tinh Tuyết dặn dò.

Dương Thanh gật đầu: "Cảm ơn cô!"

Bây giờ có nơi để ở là tuyệt lắm rồi, anh không dám đòi hỏi thêm gì.

"Anh đi tắm trước đi, ra ăn cơm rồi cùng đi mua quần áo cho anh".

Nói rồi Lục Tinh Tuyết đi xuống phòng bếp, xem ra là muốn đích thân nấu bữa trưa.

Về phòng, Dương Thanh tắm rửa bằng nước ấm, kỳ cọ sạch vết bẩn trêи người rồi ra ngoài.

"Anh này..."

Mục Thiên Thiên đi đến định gọi xuống ăn cơm thì đúng lúc Dương Thanh ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy anh, cô ta ngây ngẩn cả người.

Dương Thanh tắm rửa sạch sẽ xong cứ như biến thành một người khác vậy, mái tóc dài còn ướt nhẹp.

"Không ngờ anh đẹp trai thế cơ đấy!"

Mục Thiên Thiên nhìn Dương Thanh với đôi mắt lấp la lấp lánh.

Cô ta là một người thích ngắm trai đẹp, Dương Thanh lại có khuôn mặt nghiêm chỉnh, trước đó trông lôi thôi lếch thếch nên cũng không để ý lắm.

Nhưng giờ đây, anh cạo hết đám râu thật dài đi, để lộ ra toàn bộ gương mặt, thật sự là ngay cả ngôi sao hay thần tượng cũng không sánh bằng.

Bị đôi mắt nóng bỏng của Mục Thiên Thiên nhìn chằm chằm, Dương Thanh hơi mất tự nhiên: "Thiên Thiên, Tinh Tuyết bảo chúng ta xuống ăn cơm".

"À à, đúng rồi, tôi đến gọi anh ăn cơm, đi nào, nhanh ăn cơm thôi! Ăn rồi đi mua sắm!"

Mục Thiên Thiên nhiệt tình ôm lấy cánh tay Dương Thanh kéo xuống phòng ăn.

Vào phòng ăn, hai người nhìn thấy trêи bàn được đặt ba cặp chén đũa, thức ăn là ba món ăn một món canh trông rất ngon miệng.

Lục Tinh Tuyết đi ra nhà bếp, thấy Dương Thanh sau khi cạo râu thì cũng kinh ngạc, chỉ là không khoa trương như Mục Thiên Thiên.

"Chị, em đã nói rồi mà, anh ấy xứng đôi với với chị lắm đấy, hai người mà mặc đồ cưới chắc ai cũng hét lên quá!"

Trêи mặt Mục Thiên Thiên tràn trề mong đợi như đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Dương Thanh mặc vest và Lục Tinh Tuyết mặc váy cưới.

Lục Tinh Tuyết lập tức đỏ mặt, tức giận mắng: "Em mà còn nói linh tinh là lát nữa không cho em đi cùng đâu đấy".

Lời đe dọa này vẫn có tác dụng, Mục Thiên Thiên không đùa nữa, lao đầu vào ăn cơm.

Nhưng trong bữa ăn, cô ta luôn lén nhìn Dương Thanh, cảm thấy anh rất thuận mắt.

Ăn xong, Dương Thanh chủ động mang chén đĩa xuống bếp.

"Để tôi làm cho, anh đi lên đi!"

Lục Tinh Tuyết vội vàng đi xuống đuổi anh ra ngoài.

Mặc dù chưa nhớ ra được gì nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy rất ấm áp, biết ơn nhìn theo bóng lưng bận rộn của cô ta.

Không cần biết mình là ai, là một người như thế nào, bây giờ anh chỉ là một kẻ vô dụng, sai đâu làm đấy.

Anh thật sự rất biết ơn vì Lục Tinh Tuyết đã đưa mình về và cho ở lại.

"Thế nào? Có phải chị họ tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng không?"

Thấy Dương Thanh ngẩn người nhìn Lục Tinh Tuyết trong nhà bếp, Mục Thiên Thiên cười híp mắt nói: "Dù sao thì anh cũng mất trí nhớ, quên hết mọi thứ, chi bằng ở lại nhà họ Lục cưới chị ấy đi".

"Mục Thiên Thiên!"

Lục Tinh Tuyết trong nhà bếp tức tối la lớn.

"Dạ, em sai rồi! Em không nói nữa đâu!"

Mục Thiên Thiên nhanh chân chạy biến, sợ chọc giận chị họ rồi lát nữa không được đi mua sắm cùng.

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng thắng xe, sau đó một người trung niên âm trầm đi vào.

"Bác, sao bác lại đến đây?"

Thấy ông ta, mặt mày Mục Thiên Thiên tái mét.

Lục Tinh Tuyết đi ra, sắc mặt cũng rất khó coi: "Bố tìm con ạ?"