Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1201: Cơn giận dữ của Vương Chiến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Thanh hơi nhíu mày, anh vốn không muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa hai người cháu của Long Hoàng nhưng thật không ngờ, gã Long Phi Dương này lại chủ động khiêu khích anh.

Anh biết người này đang khiêu khích mình, bởi ánh mắt Long Phi Dương nhìn về phía anh tràn đầy vẻ ngạo nghễ, như kẻ bề trên đang nói với tay sai của mình vậy.

"Long Phi Dương, cậu định làm gì?"

Vương Chiến thoáng di chuyển, nhanh chóng chắn trước mặt Dương Thanh.

Tuy lão ta đã bị đuổi khỏi Hoàng tộc họ Long nhưng lão ta vẫn âm thầm coi Hoàng tộc họ Long là nhà mình, đồng thời cũng biết rõ, võ thuật của Dương Thanh ngày nay đã đạt tới cấp độ khủng khϊế͙p͙ cỡ nào.

Nếu Hoàng tộc họ Long nảy sinh xung đột với Dương Thanh, lão ta dám chắc rằng Dương Thanh sẽ diệt sạch Hoàng tộc họ Long chứ không tin Hoàng tộc họ Long có năng lực hạ được Dương Thanh.

Long Thiên Vũ cũng cả giận quát: "Long Phi Dương, không được vô lễ với cậu Thanh đây!"

"Ha ha!"

Long Phi Dương cười lạnh, nói: "Tôi vốn tưởng thằng ranh này lợi hại lắm, ai dè chỉ là một thằng thu nhặt phế liệu".

"Thu nhặt phế liệu?"

Dương Thanh đã bị những lời này của Long Phi Dương chọc tức phải bật cười.

"Đúng vậy, Vương Chiến với Long Thiên Vũ chẳng phải đều là thứ phế liệu đó sao?"

Long Phi Dương châm chọc nói: "Xem ra, hai gã rác rưởi này giờ đều đã quy phục mày, tao nói mày là thằng thu nhặt phế liệu chẳng lẽ không đúng?"

"Long Phi Dương, mày muốn chết đúng không!"

Long Thiên Vũ phẫn nộ đến nỗi mặt mũi cũng vặn vẹo cả đi. Hắn ta chỉ muốn tự tay giết chết tên khốn này, nhưng nay nền tảng võ thuật của hắn ta đã bị tổn hại, võ thuật cũng bị phế mất, đừng nói giết Long Phi Dương, ngay cả một người thường cũng có thể nhẹ nhàng giết chết hắn ta.

Huống chi, bên cạnh Long Phi Dương còn có một cao thủ Thần Cảnh.

Vương Chiến cũng giận đến không nhịn được nữa, lão ta nhìn chằm chằm vào Long Phi Dương, nghiến răng nói: "Long Phi Dương, cậu tự cao tự đại như thế sẽ mang đến tai họa cho Hoàng tộc họ Long đấy".

"Tai họa? Lẽ nào thứ rác rưởi nhà ông?"

Long Phi Dương cười lạnh một tiếng, bước tới vung tay tát thẳng vào mặt Vương Chiến, quát lớn: "Ông muốn gây tai họa cho Hoàng tộc họ Long tôi?"

Vương Chiến siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, tuy bị Long Phi Dương tát một cái như trời giáng ngay mặt nhưng lão ta vẫn cố nén lòng, không trả đòn.

Hoàng tộc họ Long có thể bất nhân bất nghĩa với lão ta nhưng lão ta lại không thể làm thế với Hoàng tộc họ Long, Long Phi Dương dù sao cũng là cháu trai của Long Hoàng.

"Bốp!"

Long Phi Dương lại giương tay tát vào mặt Vương Chiến một cái nữa, phẫn nộ quát: "Chẳng phải ông lợi hại lắm sao? Đánh tôi xem nào?"

"Ông dám không? Ông dám động vào một sợi tóc của tôi thôi là tôi giết chết cái đồ vô dụng như ông ngay!"

Vương Chiến hít sâu một hơi, mắt đã vằn đỏ, lão ta nói: "Long Phi Dương, cậu đừng nên khinh người quá đáng".

"Bốp!"

Long Phi Dương lại vả thẳng vào mặt Vương Chiến một lần nữa rồi cười lạnh: "Tôi cứ khinh thường ông đấy, ông có thể làm gì được tôi?"

Phùng Tiểu Uyển rốt cuộc không nhìn nổi nữa, bèn chắn trước mặt Vương Chiến, tức giận nói: "Anh quá đáng rồi đấy! Nơi này không chào đón anh, mời anh cút ra cho tôi!"

"Ái chà, ở đây còn có một người đẹp này!"

Vừa rồi lực chú ý của Long Phi Dương dồn cả vào Long Thiên Vũ và Vương Chiến, không hề chú ý nhan sắc của Phùng Tiểu Uyển.

Lúc này Phùng Tiểu Uyển đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt tức giận trông khá hấp dẫn.

"Khá lắm khá lắm, anh thích!"

Long Phi Dương cười ha hả, vươn tay định sờ lên mặt Phùng Tiểu Uyển.

Vương Chiến lập tức kéo Phùng Tiểu Uyển ra sau lưng mình, giận dữ nói: "Long Phi Dương, cậu cút ngay cho tôi!"

Lão ta có thể dễ dàng bỏ qua hành vi xúc phạm của Long Phi Dương với mình, bởi lão ta lớn lên trong Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Long chính là nhà của lão, trong lòng Vương Chiến, Hoàng tộc họ Long có ơn lớn với lão ta.

Vậy nên, lão ta không muốn tranh chấp với Long Phi Dương, nhưng điều đó không đồng nghĩa với chuyện Long Phi Dương có thể xúc phạm Phùng Tiểu Uyển.

Trong thời gian sinh hoạt chung với Phùng Tiểu Uyển, cô gái nhỏ này đã trở thành cháu gái lão ta, dù là người thừa kế của Hoàng tộc họ Long, lão ta cũng không cho phép kẻ đó xúc phạm tới Phùng Tiểu Uyển.

Dương Thanh vẫn thờ ơ đứng một bên, không nhúng tay vào.

Dĩ nhiên anh có thể nhận ra Vương Chiến bao dung thế nào với người của Hoàng tộc họ Long, muốn để Vương Chiến hoàn toàn dứt bỏ Hoàng tộc họ Long chỉ có một cách là để người của Hoàng tộc họ Long này xúc phạm lão ta nặng nề.

Chỉ có như vậy, lão ta mới hoàn toàn đẩy được Hoàng tộc họ Long ra khỏi tâm trí mình.

Bằng không, cả đời này, những khi đối mặt với con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Long, lão ta sẽ theo bản năng cho rằng mình kém người ta một bậc.

"Lão già kia, ông dám ngăn cản tôi à?"

Long Phi Dương cả giận quát.

Cao thủ Thần Cảnh sau lưng anh ta cũng bước lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Chiến, nói: "Vương Chiến, ông dám vô lễ với điện hạ thì đừng trách tôi không khách sáo với ông!"

Vương Chiến hít sâu một hơi, cưỡng chế đè lửa giận của mình xuống, lạnh lẽo nhìn về phía Long Phi Dương: "Rốt cuộc hôm nay cậu tới đây có mục đích gì?"

"Bốp!"

Long Phi Dương lại tát thẳng vào mặt lão ta một cái nữa, cả giận nói: "Bản điện hạ muốn làm gì thì có liên quan gì tới ông?"

"Vương Chiến, tôi cảnh cáo ông lần cuối, cút ngay cho tôi, bằng không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!"

Long Phi Dương nói, thái độ ngạo mạn tột cùng, hoàn toàn không thèm nể nang Vương Chiến.

"Mấy tên khốn các người cút ra ngoài cho tôi! Cút ngay!"

Phùng Tiểu Uyển đã hoàn toàn tức giận khi tận mắt thấy Vương Chiến bị đánh liên tục, nếu không phải vì không muốn nhúng tay vào chuyện riêng của Hoàng tộc họ Long, cô ta đã nổi nóng từ lâu.

"Người đẹp bé nhỏ, muốn anh đi khỏi đây cũng được, chỉ cần em chịu theo anh, ngủ với anh một đêm thì tôi sẽ đưa cô em đi ngay".

Long Phi Dương híp mắt cười cợt nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: "Đương nhiên, nếu em không muốn đi cũng không sao, chúng ta làm việc luôn ở đây cũng được, sau đấy anh sẽ đi ngay, đồng thời có thể bảo đảm sau này sẽ không bao giờ tới gây chuyện với Vương Chiến nữa, thế nào?"

"Bốp!"

Phùng Tiểu Uyển giương tay tát thẳng vào mặt Long Phi Dương, cô ta đã giận run người.

Long Phi Dương hoàn toàn không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại dám đánh mình, lập tức ngây cả người ra: "Mày, mày dám đánh tôi?"

"Anh đáng bị đánh!"

Phùng Tiểu Uyển tức tối nói.

"Con khốn này, mày dám đánh tao, tao giết mày!"

Long Phi Dương lập tức nổi giận, vung tay lên, đột nhiên, một sức mạnh khủng khϊế͙p͙ ngưng tụ trên tay anh ta.

Sức mạnh này hẳn đã ngang với cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.

Phùng Tiểu Uyển chỉ là một người thường, nếu trúng một bạt tai này của Long Phi Dương, hẳn phải chết chắc.

Đáy mắt Dương Thanh đã lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng vẫn không ra tay, anh không tin Vương Chiến sẽ trơ mắt nhìn Phùng Tiểu Uyển bị đánh.

Đương nhiên, dù Vương Chiến thật sự không có ý định ngăn cản, anh vẫn có thể kịp thời cứu Phùng Tiểu Uyển.

Phùng Tiểu Uyển bị hơi thở kia làm cho khϊế͙p͙ sợ ngây người, cô ta mơ hồ cảm nhận được, giây tiếp theo mình sẽ bị giết chết, nhưng ngoài mặt cô ta không hề lộ chút sợ hãi nào, chỉ có nỗi phẫn nộ tràn ngập đối với Long Phi Dương.

"Long Phi Dương, cậu dám à!"

Long Thiên Vũ cũng giận dữ, rống to.

Chỉ có điều, hắn ta lại hoàn toàn không có cách nào xông tới ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay Long Phi Dương hạ xuống mặt Phùng Tiểu Uyển.

"Bốp!" Chiến Thần Ở Rể - Chương 1201: Cơn giận dữ của Vương Chiến