Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1179: Cơn đau đớn tận cùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ầm!"

Người trong điện thoại vừa dứt lời thì một luồng khí thế kinh khủng bộc phát ra khỏi người Dương Thanh.

Vương Chiến bị khí thế ấy đẩy lùi mấy bước, ánh mắt khϊế͙p͙ sợ.

"Cái gì?"

Dương Thanh giận dữ quát: "Cậu ấy bị sát thủ của Hồng Trần bắt đi rồi?"

"Ảnh Vệ của chúng ta chết rất nhiều, Mã Siêu cũng bị thương nặng nên mới bị bắt đi".

"Thông tin chúng ta có được sai rồi, Hồng Trần không phải chỉ có hai sát thủ chủ chốt mà còn có một cao thủ Thần Cảnh nữa, khả năng chiến đấu rất mạnh, ngay cả Mã Siêu cũng không phải đối thủ của kẻ đó!"

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng báo cáo.

Khí thế khủng bố trên người Dương Thanh cuộn trào ra bốn phương tám hướng.

Lâu lắm rồi anh không tức giận như lúc này.

Khi Mã Siêu nói hai tên sát thủ chủ chốt của Hồng Trần tiến vào Yến Đô, Dương Thanh không quan tâm vì cho dù có mạnh đến đâu cùng lắm cũng chỉ có thể liên kết với nhau bộc phát ra được sức mạnh ở Thần Cảnh mà thôi.

Nhưng bây giờ Hồng Trần lại xuất hiện một sát thủ đã bước vào Thần Cảnh.

"Hồng Trần muốn bị tiêu diệt như thế thì tôi sẽ thành toàn cho chúng!"

Dương Thanh cắn răng nói ra câu này.

Cúp máy, anh lập tức gọi một cú điện thoại khác: "Điều tra hang ổ của Hồng Trần cho tôi, tôi muốn chúng biến mất khỏi thế giới này!"

Nghe Dương Thanh nói vậy, người trong điện thoại hoảng hốt: "Anh Thanh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Mã Siêu bị sát thủ của Hồng Trần làm bị thương nặng, bắt đi rồi!"

"Gì cơ? Bọn Hồng Trần này muốn chết à!"

Sau đó Dương Thanh lại gọi vài cuộc khác.

Vương Chiến đang đứng bên cạnh không có cơ hội lên tiếng, chỉ biết đứng nghe anh đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác.

Sau cùng, Dương Thanh gọi cho ông Phùng đang ở chiến vực.

"Xảy ra chuyện gì à?"

Ông Phùng thấy anh gọi đến thì biết là có chuyện lớn, vội vàng hỏi.

"Ông Phùng, Yến Đô cần vài cao thủ chiến vực đến giúp một thời gian, tôi phải đi mấy ngày".

Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.

"Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đủ chưa?"

Lão ta không từ chối, đáp ngay.

"Đủ rồi!"

Dương Thanh cũng không khách sáo: "Cảm ơn ông Phùng!"

"Bảo đảm trong hai giờ họ sẽ tới nơi".

Biết anh đang sốt ruột nên ông Phùng nói gọn.

"Được!"

Cúp máy, Dương Thanh chuẩn bị rời khỏi đây.

"Anh Thanh!"

Phùng Tiểu Uyển cầm vài lọ sứ đến.

Cô ta đưa hết cho anh rồi dặn dò: "Chỗ này có năm viên thuốc giữ mạng, chỉ cần còn thở thì dù bị thương nặng đến đâu cũng sống được".

"Được!"

Anh cất thuốc đi, xoay người ra ngoài.

"Tiểu Uyển, cậu Thanh sao vậy?"

Đến khi không thấy Dương Thanh nữa, Vương Chiến mới giật mình hỏi.

Phùng Tiểu Uyển lo lắng lắc đầu: "Cháu không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn là chuyện lớn rồi, nếu không thì anh Thanh đã không mất kiểm soát như thế".

Vương Chiến gật đầu, kiên định nói với cô ta: "Tiểu Uyển, cháu có cách nào để ông sớm khôi phục căn cơ võ đạo không?"

Như đoán được suy nghĩ của lão ta, Phùng Tiểu Uyển nặng nề nói: "Ông Chiến, không dối ông, quả thật cháu có cách để sớm khôi phục căn cơ nhưng tỷ lệ thất bại rất lớn, nếu thất bại thì chẳng những không khôi phục được căn cơ mà còn không thể tu luyện được nữa".

Vương Chiến hoàn toàn không sợ: "Ông mang ơn cậu Thanh, nếu không có cậu ấy thì ông đã chết rồi. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu ông có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong thì có thể giúp đỡ cậu ấy được phần nào".

Nghe vậy, Phùng Tiểu Uyển rất cảm động nhưng vẫn hơi do dự.

Cô ta là cháu của thần y Phùng, sao lại không biết cách khôi phục căn cơ võ đạo chứ?

Nhưng cô ta chưa từng dùng nó để chữa trị cho một bệnh nhân nào cả.

Nếu thất bại thì hậu quả rất nghiêm trọng.

"Ông Chiến, cháu nghĩ ông nên suy nghĩ lại!"

Phùng Tiểu Uyển nghiêm túc khuyên nhủ: "Anh Thanh đã sắp xếp mọi chuyện rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu ạ, chữa trị từ từ thì cháu đảm bảo chưa đến ba tháng là ông có thể tu luyện trở lại rồi".

"Không! Ông không chờ được nữa! Tiểu Uyển, cháu nghe ông, dùng cách nhanh nhất để chữa cho ông đi, ông có thể chịu đựng mà".

Vương Chiến nghiêm nghị đáp.

Thấy lão ta đã nói đến nước này, Phùng Tiểu Uyển rốt cuộc đồng ý: "Thôi được, cháu sẽ chữa cho ông ngay!"

Cô ta lập tức đóng cửa phòng khám Ái Dân, đặt một thùng nước thuốc lớn vào phòng.

"Đây là thuốc Cố Cơ cháu dùng hơn hai trăm loại dược liệu thuần dương để điều chế ra, rất hiệu quả đối với những người bị tổn thương căn cơ võ đạo".

Phùng Tiểu Uyển điều chế tròn nửa ngày mới chuẩn bị được một thùng nước thuốc Cố Cơ lớn như vậy.

Vương Chiến chưa vào mà đã cảm giác được trong thùng nước có một hơi thở khủng khϊế͙p͙ đang gầm thét.

Lão ta chắc chắn một khi mình ngồi vào đó sẽ phải chịu đựng cơn đau xé da xé thịt.

"Ông Chiến, ông phải ngâm trong thùng nước thuốc Cố Cơ này bảy bảy bốn chín giờ, hơn hai ngày, sẽ đau lắm".

"Do nó sẽ làm lỗ chân lông của ông nở ra để hấp thu chất thuốc".

"Nếu ông không chịu nổi thì có thể ra ngoài sớm hơn thời hạn nhưng hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể, thậm chí căn cơ võ đạo của ông sẽ càng khó chữa trị hơn".

"Nhưng nếu kiên trì được bốn mươi chín giờ và hấp thu toàn bộ chất thuốc Cố Cơ, cơ thể ông sẽ có sự thay đổi rất lớn, không chỉ có thể tu luyện trở lại mà thực lực cũng tăng lên nữa".

"Tuy nhiên, nếu ông không chịu được mà vẫn cố gắng hấp thu thì có khả năng sẽ khiến kinh mạch ông đứt đoạn, hoàn toàn trở thành một người bình thường, khi đó, cho dù là Hoa Đà sống cũng không cách nào chữa khỏi bệnh của ông đâu ạ".

Nghe lời nhắc nhở của Phùng Tiểu Uyển, hai mắt Vương Chiến sáng ngời, chỉ có sự kiên định: "Yên tâm đi, ông Chiến của cháu không phải hạng hèn nhát, nhất định sẽ kiên trì đến cùng!"

"Vâng,Chiến Thần Ở Rể - Chương 1179: Cơn đau đớn tận cùng